Khi mọi người đang thảo luận về trận tái đấu lần này, các thành viên trong nhóm đã quay trở lại.
Lần này tinh thần của Viên Quỳ rất tốt, một phần đã biết rõ thành tích đạt được, một phần là nghe những gì Tư Đồ Hạo Đông nói trong tai nghe với đám người doanh trại Huyết Lang thật sự rất buồn cười.
Biểu cảm của cả hai bên so với lần thi đấu đầu tiên hoàn toàn trái ngược!
Mặt Tư Đồ Hạo Đông tối sầm trong suốt quá trình, nhìn vào mắt Trương Thiên, lòng căm thù càng thêm sâu.
Tuy nhiên, Tư Đồ Kiếm đã nhanh chóng kéo Tư Đồ Hạo Đông sang một bên, lần này Trương Thiên đặt cược là danh tiếng của mình, mà doanh trại Huyết Lang của họ cũng đặt hết danh tiếng của mình vào.
Tất nhiên Tư Đồ Kiếm đang rất lo lắng!
Ông ta đem chuyện Trương Thiên dùng năm phút thì đấu đánh cược danh tiếng của mình nói với Tư Đồ Hạo Đông sau đó hỏi: “Theo tình hình này, Hạo Đông, con chắc chắn sẽ không thua chứ?”
Lúc đầu Tư Đồ Hạo Đông không đồng ý, nhưng khi nghe Trương Thiên đặt cược vào đấy địa vị tướng quân cùng danh dự của mình, phản ứng của anh ta đương nhiên cũng giống như Tư Đồ Kiếm: "Bố, lần này đừng lo lắng.
Kỹ năng điều khiển của con sao phải sợ bọn họ? Người cứ chờ mà xem Trương Thiên rớt đài! "
“Lần này con nhất định làm anh ta phải xấu hổ… Còn dám ngông cuồng kiêu ngạo như vậy…”
Khóe miệng Tư Đồ Kiếm nhếch lên: “Có những lời nói này của con bố yên tâm rồi !”
"Nếu chuyện này thành công danh tiếng của Tư Đồ Kiếm cùng doanh trại Huyết Lang của chúng ta sẽ vang danh khắp nơi, sớm muộn gì thì vị trí của Viên Đại tướng cũng sẽ là của bố.
Hơn nữa, Trương Thiên sẽ mất đi danh hiệu chiến tướng.
Bố về sau cũng không cần phải kiêng kị gì cậu ta nữa.
Cậu ta thậm chí sẽ bị cho ra rìa! "
Chuyện này tương đương với việc gϊếŧ chết cả hai người Trương Thiên và Ông già Viên, kẻ đã ngăn cản sự nghiệp của ông ta.
Tư Đồ Hạo Đông ngoáy mũi mắt nhìn chằm chằm hướng Trương Thiên với một nụ cười âm hiểm: “Hừ, dám nghĩ ngờ kỹ năng bay của Tư Đồ Hạo Đông tôi, lần này tới cho anh đẹp mặt.”
Tư Đồ Kiếm dặn dò: “Đừng làm bố thất vọng!”
“Vâng!”
Viên Quỳ hào hứng đi đến chỗ Trương Thiên.
“Lão đại, lần này Thần Long Doanh của chúng ta đã lấy lại được thể diện.
Thành tích 3,98 giây đã đè bẹp mọi thứ!”
Trương Thiên cười nhẹ: “Không tệ, coi như đã trấn áp ánh sáng của doanh trại Huyết Lang một chút!”
Viên Quỳ lắc đầu thở dài: “Thật không hổ danh là Lão đại! Nhưng có một điều em không hiểu.
Tại sao anh lại tự tin về chiến thắng lần này như vậy?”
“Kết quả thi đấu của bên doanh trại Huyết Lang vốn rất tốt.
Không hiểu sao lần này lại bị tuột dốc không phanh như vậy?”
Trương Thiên cười giải thích: “Bởi vì bọn họ bắn súng pháo không theo quy trình thực tế, tức là mỗi lần bắn, bọn họ trước tiên không đo tầm bắn, sau đó mới điều chỉnh mục tiêu, mà bắn!”
“Trong ba quá trình này, họ đã loại bỏ việc đo tầm bắn trước, vì vậy thời gian mới nhanh như vậy!”
Viên Quỳ trợn tròn mắt: “Lão đại, ý anh là người của doanh trại Huyết, trước đây bọn họ không đo phạm vi tầm bắn mà chỉ trực tiếp điều chỉnh bắn thôi?”
Mục tiêu đánh ba km trực tiếp điều chỉnh thành ba km!
Tuy nhiên, tiểu đoàn quy định trong bài bắn súng pháo dù bắn trúng điểm cố định nào, dù bao xa thì trong lúc tác chiến cũng phải tiến hành đo cự ly, không được bỏ bớt.
Nói cách khác, từ trước đến nay đều công khai khoảng cách, nhưng Tư Đồ Hạo Đông lười biếng mà bỏ qua trình tự trắch cách cho nên thời gian quay sẽ rất nhanh.
Tuy nhiên, về sau Trương Thiên tự ý điều chỉnh mục tiêu sau đó đã khiến kỹ thuật của Tư Đồ Hạo Đông bị nhìn thấu.
Viên Quỳ gật đầu: “Thì ra còn thiếu một bước.
Em nói bảo sao chúng ta đã đến giới hạn 3,98 giây rồi.
Bọn họ làm sao có thể nhanh như vậy!”
Lưu Qua khi nghe Trương Thiên nói đã bị thuyết phục: "Ừm … nhưng em vẫn còn một câu hỏi nữa không hiểu.
Lão đại, sao anh biết doanh trại Huyết Lang đã bỏ qua bước này? "
Lạc Hồng và Viên Quỳ đều cảm thấy Trương Thiên là toàn năng, vì vậy họ không đặt câu hỏi vừa rồi, nhưng họ cũng rất tò mò khi Lưu Qua hỏi như vậy.
“Đúng vậy, Lão đại, anh không đi xuống để tận mắt xem các hoạt động của họ mà.”
“Làm sao tôi có thể nhìn thấy nó?”
Trương Thiên nhướng mày lộ ra hàm răng trắng bóng: “Thời gian bắn của khẩu pháo dài này là 3,5 giây, chỉ cần tôi thả nó xuống là được.
Anh ta chỉ bắn một phát 3,2 giây.
Làm sao tôi không biết cho được?”
“Anh ta chắc chắn không thể làm tốt hơn tôi, nếu có thể làm tốt hơn vậy chắc chắn là đã bớt xén trình tự làm việc!”
Trương Thiên thể hiện sự tự tin và quyết đoán như thần.
Thật tốt cho một tay ngắm bắn nha, làm thế nào họ có thể hoàn thành những điều này mà ngay cả tôi cũng không thể làm được?
Viên Quỳ và ba người chỉ có chữ “Phục” trong lòng, bọn họ hoàn toàn chấp nhận lời giải thích này, đã vậy tất cả còn đồng loạt giơ ngón tay cái lên biểu thị sự khâm phục: “Lão đại, người thật là trâu bò nha!”
Nếu ngày cả điểm tự tin này còn không có, vậy làm sao không thể là một chiến tướng cấp năm sao, làm sao được gọi là Long hồn chứ!
Trương Thiên vỗ vai Viên Quỳ: “Tiếp theo sẽ có trận tái đấu trên không.
Đừng làm mất mặt tôi!”
Nói đến trận tái đấu đang diễn ra, sắc mặt của bộ ba Viên Quỳ đen lại.
Để tái đấu, Trương Thiên liền đánh cược danh vọng của mình, bọn họ cũng đã nghe được thông tin này từ đám đông xung quanh.
“Lão đại, sao anh có thể mang danh tiếng của Chiến Thần ra để làm trò cá cược như vậy?” Viên Quỳ buồn bực.
Lưu Qua cũng kinh ngạc: “Đúng vậy, đây chỉ là