Hai người đàn ông mạnh mẽ cũng không để Trương Thiên vào mắt.
Sức mạnh của người đàn ông đầu nhỏ đã đạt đến cảnh giới cao nhất, xếp thứ 35 trong Ảnh Bảng.
Sức mạnh cũng giống như sát thủ đã ám sát Lâm Thử Thanh trước đó.
Ông ta ngăn người đàn ông mắt phượng lại, chế nhạo nói:
“Anh Phi, chuyện này không cần phiền anh ra tay.
”
“Anh đã đạt tới danh hiệu Sát Vương, người này cứ để cho em, em phải thu thập số lượng người chết!”
Các thứ hạng ở sau vị trí 25 trong bảng xếp hạng Ảnh Bảng đều là dựa trên số lượng người giết.
Các thứ hạng ở sau vị trí 25 trong bảng xếp hạng Ảnh Bảng đều là dựa trên số lượng người giết.
Trước 25 được gọi là Sát Vương.
Mười người đứng đầu gọi là Sát Hoàng
Ba người đứng đầu theo quy tắc sẽ gọi là Sát Thần!
Hạng Sát Vương không phải dựa trên số người bình thường giết.
Chỉ có thể thông qua việc ám sát các cao thủ nổi tiếng mới có thể thăng cấp tên gọi.
Hiển nhiên, Trương Thiên là một kẻ vô danh trong bảng thông tin của Ảnh Bảng.
Vạy nên, đầu của Trương Thiên đối với người đàn ông mắt phượng là không có ý nghĩa gì.
Không đáng bao nhiêu tiền nên cũng không cần tranh giành.
Nhưng mà đối với người đàn ông đầu nhỏ thì lại khác, giết một người mới có thể thăng cấp một chút, số tiền gửi đi sau này cũng sẽ khác.
Người đàn ông mắt phượng khoanh tay đứng ở một bên.
Vốn là Lưu Diệu muốn gọi cả hai người cùng nhau giải quyết Trương Thiên một cách nhanh chóng.
Nhưng người là Sát Vương, ông ta còn dám gọi sao?
Chỉ có thể nheo mắt căm thù, nhìn người đàn ông đầu nhỏ ra tay.
Ánh mắt của người đàn ông đầu nhỏ hung hăng nhìn chằm chằm Trương Thiên, ý muốn giết người lộ ra trong ánh mắt, liều chết giơ nắm đấm về phía Trương Thiên.
Trương Thiên vẫn bình tĩnh như bình thường, miệng nhếch lên một chút, lạnh lùng nói:
“Không biết nên nói gì!”
Đối với Trương Thiên mà nói, cú đấm này thật sự là quá chậm.
Chậm đến mức nào?
Anh muốn đánh ông ta còn phải tiến lên một bước mới có thể đánh được.
Trương Thiên đối đầu với người đàn ông đầu nhỏ, khom lưng, nhấc chân lên đến tận 180 độ, giang thẳng chân về phía trước đá bay người đàn ông đang giương cú đấm.
Cái bụng của người đàn ông đầu nhỏ cảm nhận được một luồng nội lực, thật đau đớn!
May mắn là đã thuận thế bay ra, không đến mức làm các cơ quan nội tạng bị thương.
Nhưng mà chưa kịp tìm chỗ đặt chân, ông ta đã ngã loạng choạng.
Lưu Diệu nhíu mày, trong lòng rất căng thẳng.
Một người mạnh mẽ của Ảnh Bảng lại bị đá bay như thế?
Hơn nữa Trương Thiên giống như không nghiêm túc lắm.
Sắc mặt của bà Lưu rất khó coi, dường như lo lắng của bà đã được chứng thực, Trương Thiên còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng.
Người đàn ông mắt phượng không thay đổi gì nhiều, trên khuôn mặt chỉ thoáng qua một chút khác lạ.
Ở trong mắt ông ta, chẳng qua cú đấm này là do người đàn ông đẩu nhỏ khinh địch.
Nhưng ông ta cũng không biết rằng Trương Thiên cũng chưa phô diễn hết sức mạnh của mình.
“Xem ra cậu cũng có chút võ!”
Người đàn ông đầu nhỏ đứng lên, tiếp tục nói bằng một giọng trầm:
“Nhưng rất đáng tiếc, cậu không phải là đối thủ của tôi!”
Người đàn ông đầu nhỏ rút ra một thanh đao cong nhỏ, nắm chặt nó rồi ra tay một lần nữa.
Nếu như nói vừa rồi là sơ ý, thì lần tiếp theo là vô cùng nghiêm túc, hơn nữa đó còn là kĩ thuật giết người.
Rút đao nước chảy, ba đường đao chợt lóe lên.
Đánh ra nội lực.
Dù sao cũng là người mạnh mẽ đạt tới cảnh giới cao, có tu vi luyện võ, lực sát thương cũng không nhỏ.
Ánh đao hiện lên!
Nhìn thấy hiệu ứng giết người như vậy, Lưu Diệu mới cảm thấy an tâm một chút, thầm nghĩ:
“Thực lực của sát thủ Ảnh Bảng không phải thứ mà Trương Thiên có thể chịu nổi.
”
“Ngày hôm nay mày phải chết.
”
Hình bóng của Trương Thiên chuyển động, cho dù anh không có bất kì thứ vũ khí nào, còn là người đạt cảnh giới cao, nhưng cũng không thể làm thương tổn một người hệ Chiến Thần chút nào.
Anh tựa như mây khói, biến mất trước mặt người đàn ông trong nháy mắt.
Người đàn ông đầu nhỏ sợ hãi!
Giây tiếp theo, hình bóng của Trương Thiên đã xuất hiện ở phía sau ông ta.
Trương Thiên nắm chân người đàn ông đầu nhỏ kéo đi, trực tiếp hất lên, người đàn ông đầu nhỏ giống như khúc gỗ bị Trương Thiên dùng sức đập xuống đất.
Lần thứ hai vừa nâng lên vừa đập xuống đất!
Người đàn ông đầu nhỏ bị thương nặng và chảy máu, xương cốt cả người như vỡ vụn, ông ta đã chết.
Tất cả mọi người đều bị sốc!
Thậm chí Trương Thiên còn không coi sát thủ Ảnh Bảng là con người.
Lúc này, Lưu Diệu mới ý thức được có gì đó không ổn, giục người Sát Vương mắt phượng nhanh lên.
Ngay sau đó cầm điện thoại di động lên gọi người tới!
Ông ta và Trương Thiên đã hoàn toàn xích mích, ngày hôm nay, kết quả chỉ có thể là anh sống tối chết.
Ông ta là Diêm Vương ở Nam Châu, không thể thất bại như thế được.
Có bao nhiêu người phải nhanh chóng gọi bấy nhiêu người tới.
“Tôi không tin phái toàn bộ người ở thành phố Nam Châu cũng không đánh bại được cậu.
”
Thực lực không đủ thì gọi thêm người tới.
Trương Thiên ném người đàn ông đầu nhỏ đã chết đi, quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Diệu, nở nụ cười.
Lúc này, ánh mắt của anh tràn đầy sự ác độc chết người, cười điên cuồng, nói:
“Đến đây đi, tôi nói rồi, hôm nay Lưu Diệu ông nhất định phải chết.
”
“Từ lúc ông gọi hai người này, ông đã là một người chết rồi!”
Trong lòng Lưu Diệu rất lo lắng, ngẩn người ra, không thể không để tất cả mọi người ở đây cùng tiến lên được.
Trương Thiên nhìn mọi người xung quanh, những người này làm chuyện xằng bậy, có chết cũng chưa hết tội…
Gân cốt khắp người anh run rẩy, trong mắt chợt lóe lên sát ý.
“Đã lâu lắm rồi ta chưa ra tay…”
Sát Vương mắt phượng tiến lên phía trước rồi động thủ, bay ra ngoài,