Sau khi Trương Thiên gửi tin nhắn đi, Tô Vân Nguyệt lập tức hỏi lại.
"Thật à?"
"Em tới ngay!"
Trương Thiên nhận được tin nhắn: Một con cừu dám chạy đến chỗ chó sói?
Anh có gan nói chuyện thì được, tôi không tin anh dám đến đây!
Trương Thiên trả lời: "Ai nói dối làm cún con.
"
Tô Vân Nguyệt lập tức gửi lại một biểu tượng OK, sau đó gửi tới một tấm hình.
Vớ? Đây là loại quần áo gì vậy? Thủy thủ à? Quần áo OL?
Tôi ngây thơ tôi không hiểu.
Trời ơi!
Cô làm nghề gì vậy? Cô có chắc mình là giám đốc của công ty trang sức Tô thị không?
Tô Vân Nguyệt tiếp tục trêu đùa, nói:
"Chọn bộ nào?"
Khóe môi Trương Thiên cong lên, trả lời: Sao cũng được, rồi không để ý nữa.
Khua môi múa mép cũng cần nghiêm túc vậy à?
Anh mặc xong quần áo, đứng dậy đi về nhà.
Về đến nhà, phát hiện Lâm Tử Tình đang bận rộn với việc của công ty mới trong phòng.
Hình như Lâm Tử Tình đã tìm được mấy quản lý cấp cao, đang họp.
Trương Thiên không quấy rầy, ngồi trên ghế sofa nói chuyện với Tiểu Lục về chuyện của Lưu gia.
Bảo Tiểu Lục tiếp tục chú ý tới 2 tỷ trong tay Lâm Nhật Thăng.
Đột nhiên, có tin nhắn cắt ngang.
Tô Vân Nguyệt gửi tới: "Cún con, anh lập tức đi ra cho tôi! (tức giận)(tức giận)(tức giận) "
Kèm theo tấm hình phòng số 555 ở Hoa Hào Cửu Đỉnh, cửa phòng mở ra, bên trong không có ai.
Mẹ nó!
Người phụ nữ kia đi thật? Cô ta trâu đến vậy sao?
Sôi nổi như vậy!
Phụ nữ bây giờ không biết kiềm chế và chủ động chút sao?
Trương Thiên lặng lẽ nhìn vị kia trong nhà mình!
Sao không giống nhau?
Chỉ đành thất vọng thở dài.
Thay đổi suy nghĩ.
Mẹ ơi, may mà ông đây đi nhanh, nếu không tối nay khó giữ trinh tiết? Muốn phác nhai trên người phụ nữ không ngốc nghếch hùng đại này?
Thiện tai, thiện tai!
Trương Thiên tôi làm việc tốt không để lại tên, mong vị nữ thí chủ này có thể hiểu được.
Cuối cùng, Trương Thiên mắng cười rồi gửi một tin nhắn:
"Tôi mới vừa rồi ở đó! Cún con mà cô nói là ai?"
Bây giờ Tô Vân Nguyệt đang nằm trong phòng của mình, cô căn bản không có đến đó, chỉ nhờ người quen là giám đốc ở đó đi qua nhìn thử, với lại chụp cho cô mấy tấm hình mà thôi.
Đọc lời giải thích của Trương Thiên, Tô Vân Nguyệt nghiêng đầu cười, thầm nói:
Sợ rồi!
Người chịu thiệt đâu phải anh, sao không dám?
Cũng không biết tại sao, càng như vậy, cô càng hứng thú với Trương Thiên.
Suy nghĩ thì không được, cô lấy điện thoại ra trả lời:
"Lần sau tái chiến!"
Một tấm hình quyến rũ gửi qua: Trên đồng bằng, đột nhiên mọc lên hai đỉnh núi, cao tận mây xanh.
Trương Thiên nhìn tin nhắn, lập tức có chút muốn chảy máu mũi, vội vàng thoát ra, tắt điện thoại.
Không để ý nữa.
.
.
.
Chờ đến khi Lâm Tử Tình làm xong chuẩn bị đi ngủ, Trương Thiên đi tới phòng của Lâm Tử Tình.
Cửa phòng không có đóng, nhưng Trương Thiên vẫn lịch sự gõ cửa.
Anh nghiền ngẫm hỏi:
"Tử Tình, em ngủ chưa?"
Thông qua tiếp xúc mấy hôm nay, Lâm Tử Tình có cách nhìn khác với Trương Thiên.
Đặc biệt là những lời hôm đó ở Túy Tiên Lâu, còn có nụ hôn kia, như thể mở khóa trái tim.
Lâm Tử Tình nắm drap giường, khe khẽ nói:
"Chưa, có chuyện gì sao?"
Trương Thiên ấp úng, có hơi khó mở miệng.
Nhưng im lặng một hồi lâu, Trương Thiên nói: "Tối nay, anh không muốn ngủ trong phòng khách, anh muốn ngủ trong phòng?"
"Được không?"
Hai người im lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng.
Không khí gượng gạo, khiến người ta lúng túng.
Trương Thiên đưa ra lý do nghiêm túc, trầm giọng nói: "Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn nói vài lời với em!"
Có thể tán gẫu vài câu không?
Bây giờ, có tâm trạng gì?
Mọi người đều là người trưởng thành, một đời chiến thần, tôi có thể trực tiếp hơn được không?
Thấy Lâm Tử Tình không lên tiếng, Trương Thiên rút lại