Buổi sáng, Tô phong gọi điện thoại đến.
Ông ta nhắc rằng sẽ cho người tới đón Trương Thiên, sau đó cùng nhau bay đến cạnh thành phố tỉnh Khánh Giang.
Điện thoại vừa tắt, Tiểu Lục gửi đến tin tức về nhà họ Lăng.
Nhà họ Lăng làm ăn rất lớn với rất nhiều loại hình.
Siêu thị, trang sức, bất động sản, ký hợp đồng kỹ thuật, khám chữa bệnh.
.
.
Hầu hết mọi thứ có thể nghĩ tới thì đều có liên quan, chỉ cần nhà họ Lăng tham gia thì quy mô cũng không nhỏ.
Theo phân tích của Tiểu Lục nhà nước cần làm cái gì thì nhà họ Lăng lấy tiền đi làm.
Có thể nhìn ra một dấu vết của việc thông đồng giữa chính phủ và doanh nghiệp, cho nên có thể xác nhận tin tức thị trấn nhỏ phát triển do nhà họ Lăng tiết lộ cho Lâm Nhật Thăng.
Mối quan hệ giữa các cá nhân của nhà họ Lăng lại càng được thổi phồng, đừng nói là những người trong khu vực Huyền Tây, ngay cả những người từ khắp nơi trong mùa hè nóng nực hay ở nước ngoài đều có mối quan hệ.
Dù sao theo phân tích về dòng vốn của công ty phân bố khắp rất nhiều địa phương.
Muốn cụ thể xác nhận kỹ càng người nào thì cũng cần chút thời gian để phân tích.
Đánh giá cuối cùng của Tiểu Lục về thực lực chung của nhà họ Lăng: có chút thú vị!
Trương Thiên trả lời tin nhắn: "Đã hiểu!"
"Lúc tôi không ở thành phố Nam Châu, có chết cũng phải bảo vệ chị dâu cậu, tôi không biết ai muốn giết cô ấy.
"
"Đã rõ!" Tiểu Lục trả lời: "Em thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ.
"
Trương Thiên cười hừ một tiếng, châm chọc nói: "Tôi không đến, cậu không được phép chết đây này!"
"Mạng của cậu chỉ có thể do tôi đến lấy!"
"Vâng, ông chủ!" Tiểu Lục cười nói.
Thành phố Nam Châu bé nhỏ không có gì khó khăn đối với hai người này.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Thiên và Lâm Tử Thanh cùng nhau xuống lầu, vừa lúc Lâm Tử Thanh có việc bận đi ra ngoài.
Kết quả, Trương Thiên phát hiện người tới đón anh không ai khác là Tô Vân Nguyệt.
Hôm nay Tô Vân Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu hồng xẻ cao, hai bên đùi thấp thoáng hiện ra, những đường cong trên chiếc váy dài mỏng manh gần như có thể giết chết một người đàn ông.
Khỏi phải nói phần trên khủng khiếp như thế nào, eo không có mỡ thừa, đôi chân cũng dài miên man lại đi thêm một đôi giày cao gót màu đỏ.
Đang ở cùng Lâm Tử Thanh, Trương Thiên muốn bịt mũi, nhịn mấy ngày mới không phun ra.
Sau một giây, Trương Thiên lại biết rõ chuyện xấu đến rồi!
Mẹ!
Quan hệ với Lâm Tử Thanh vừa mới ấm lên, không ngờ lại gặp khó khăn rồi.
Trong lòng Trương Thiên kêu khổ, càng nhớ kỹ: mình biết ngay, Tô Vân Nguyệt chính là khắc tinh lớn của mình, cô ta xuất hiện tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra.
Đang ở trước mặt vợ lại đi công tác cùng người phụ nữ khác thì có ai chịu nổi?
Lâm Tử Thanh nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt hỏi Trương Thiên: "Ồ, thì ra anh đi tỉnh Khánh Giang cùng cô ấy!"
Trương Thiên cười khổ, cũng không giải thích, khẽ nói: "Ừ!"
"Còn có ông nội của cô ta, anh đi giúp một việc!"
Vốn cũng không có gì thì giải thích thế nào.
Lâm Tử Thanh gật đầu, nói xong muốn đi tiếp.
Không ngờ Tô Vân Nguyệt đi lên nói một câu: "Cho tôi mượn chồng của chị dùng vài ngày, không để ý chứ?"
Mẹ nó!
Vì sao tôi, vì sao cô ta, vì sao.
.
.
Cái gì gọi là mượn chồng.
Cô ta nói như vậy, đến lúc về mình dỗ vợ kiểu gì?
Một trăm phần trăm muốn đào hố chôn!
Trương Thiên gấp đến muốn hành hung thăm hỏi ông nội cô ta rồi!
"Để ý! Rất để ý!" Trên mặt Lâm Tử Thanh không có gì thay đổi nhưng giọng nói lạnh lùng: "Nhưng tôi tin tưởng chồng tôi!"
"Anh ấy là người đàn ông mà cô không có khả năng yêu.
"
Hả?
Trương Thiên khôi phục sắc mặt, hai con mắt lạnh nhạt mà nhìn về phía Lâm Tử Thanh.
Người lạnh như băng như núi là Lâm Tử Thanh cũng để ý đến chuyện này rồi hả?
Anh còn tưởng cô không quan tâm đây này!
Trương Thiên nhẹ giọng cười nói với cô: "Yên tâm đi!"
Lâm Tử Thanh gật đầu.
Tô Vân Nguyệt bực bội, trong lòng vô cùng khó chịu, nheo mắt làm ra vẻ thù địch: "Vậy sao? Tôi cảm thấy được không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi bàn tay của tôi.
"
Lâm Tử Thanh khinh thường khẽ nói: "Đó là bởi vì cô chưa gặp người đàn ông tốt?"
"Anh ấy không giống!"
Tuyệt!
Quá tuyệt vời!
Vợ mình trâu bò.
Trương Thiên không biết mình từ khi nào trong tâm trí của Lâm Tử Thanh đã có một vị trí như vậy.
Nói xong, Lâm Tử Thanh xoay người rời đi.
Trương Thiên ở phía sau nịnh nọt nói: "Vợ bảo bối! Vợ muôn năm!"
Anh hỏi lại Tô Vân Nguyệt: "Vợ tôi không nói đi? Còn muốn chia rẽ chúng tôi? Đừng có tâm tư xấu.
"
Tô Vân Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, cười xấu xa nói với Trương Thiên: "Càng khó khăn càng thú vị!"
"Không phải sao?"
Người phụ nữ điên, thích sao được!
Trương Thiên lên xe, hai người đón Tô Phong rồi cùng nhau đi tới