Buổi chiều hôm sau, Trương Thiên mới bắt đầu chỉnh trang lại bản thân một chút.
Vì không để Tô Phong quá mất mặt trong buổi tiệc sinh nhật mừng thọ ông Lăng, nên lần này Trương Thiên lại từ chỗ Tiểu Lục cầm đi một bộ quần áo.
Đây là bộ “khiêm tốn” nhất của cậu ta, vest màu xám trắng, nhưng dĩ nhiên xuất xứ cũng là thương hiệu có tiếng hẳn hoi.
Cái bộ đồ này ấy, khi Tiểu Lục mặc vào là phong cách tiểu thịt tươi đẹp trai, có thể hấp dẫn trái tim của vô số thiếu nữ, nhưng bây giờ khi Trương Thiên mặc vào thì lại tỏa ra một phong cách trưởng thành, trầm ổn như núi.
Chỉ một bộ đồ, lại được hai người đàn ông mặc ra hai loại phong cách khác nhau.
Trương Thiên soi lại bản thân trong gương, sửa sang lại đầu tóc rồi mới xuống lầu.
Ba người hẹn nhau tập hợp ở sảnh lớn khách sạn.
Tô Phong hôm nay không có ăn mặc đơn giản thoải mái như bình thường, mà thay vào đó lại diện một bộ lễ phục trông hơi chính thức theo kiểu quần áo thời Đường[1], khiến ông ta trở nên chuyên nghiệp hẳn.
Cái này Trương Thiên cũng hiểu.
Trong bữa tiệc này nhất định sẽ có không ít kẻ tai to mặt lớn xuất hiện, nên ông ta hẳn cũng phải có sự tôn trọng đối với người khác.
[1]Quần áo thời Đường: Có hai kiểu, kiểu trong truyện mà nhân vật Tô Phong mặc là kiểu tân thời, có cổ đứng và khuy áo ở giữa.
Nhưng cách ăn mặc của Tô Vân Nguyệt lại có hơi “nổi trội”.
Lúc này, cô ta diện một bộ váy dài màu đỏ, đi kèm với chiếc thắt lưng cũng màu đỏ rực như lửa cháy.
Quần áo đậm màu khiến cho da thịt lộ ra của cô càng thêm trơn bóng trắng nõn, nổi bật vô cùng.
Chất son cô dùng là màu quả ớt.
.
.
cái này thật đúng với phong cách gợi cảm của cô ta.
Muôn vàn tóc tơ phủ xuống bờ vai, điểm xuyết thêm kẹp tóc tinh xảo làm trang sức.
Quả thật là quá chói mắt, quá nổi bật rồi!
Thảo nào cậu cả nhà họ Lăng mê cô ta như điếu đổ.
Trương Thiên bước lại gần, Tô Vân Nguyệt liền trợn to hai mắt ra nhìn.
Cô ta vừa cảm thấy kinh ngạc, lại vừa không dám nhận ra cái kẻ bình thường lôi thôi lếch thếch kia, lắc mình một cái vậy mà lại có thể biến thành đẹp trai trầm ổn như này!!!
Mà hơn nữa cái thân hình này mà mặc đồ vest tao nhã lên lại có khí phách đàn ông cực kì luôn!
Cho nên, cách ăn mặc của Trương Thiên hôm nay có thể nói là khiến cho cô kinh diễm.
Tô Phong cười hì hì nói với Trương Thiên: “Thiên ca, thấy anh ăn mặc như vậy thì tôi yên tâm rồi!”
Ông ta từng thấy Trương Thiên ăn mặc khá tự nhiên một lần, đó là ở buổi đấu giá khi anh oán hận mà lật đổ nhà họ Lâm.
Hôm nay lại bày ra như vậy lần nữa.
.
.
vậy không phải vì oán hận mà lật đổ nhà họ Lăng đấy chứ?!
“Còn không phải vì chú ý đến mặt mũi của ông à?” Trương Thiên nhàn nhạt đáp.
Tô Vân Nguyệt liền dán qua, nói: “Anh là vì muốn xứng với tôi!”
Trương Thiên khinh thường muốn đẩy tay cô ta ra: “Cút! Buông tay ra!”
“Vì sao phải buông tay chứ?” Tô Vân Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Hôm nay anh chính là chồng tôi mà!”
Trương Thiên nghe vậy thì trợn mắt nhíu mày bèn kích động giải thích: “Đó là phối hợp diễn kịch.
Hơn nữa tôi đóng vai tình nhân của cô chứ không phải chồng cô!”
“Thì vậy cũng được mà! Huống hồ hôm qua anh đã thấy thân thể của tôi rồi!” Gò má Tô Vân Nguyệt đỏ bừng, chu môi nói.
Trương Thiên càng vùng vẫy muốn rút tay ra, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi căn bản là không có nhìn thấy gì hết được không?!”
“Hứ, miệng của đàn ông chính là gạt người, nhìn rồi còn nói là không thấy!” Vẻ mặt Tô Vân Nguyệt càng đỏ hơn, cô ta kéo cánh tay Trương Thiên càng chặt.
Tôi thật sự cmn không thấy mà!!!
Chết mất, sao mình lại đen đủi thế cơ chứ???
Nhưng Trương Thiên càng vùng vẫy thì xúc cảm mềm mại cực kì đang ào ào kéo đến kia càng chân thực.
Mùi hương trên người Tô Vân Nguyệt xộc vào mũi, nhưng cô ta giống như chẳng hề bận tâm.
Hừ!
Trương Thiên từ bỏ, nhẫn nhục chịu đựng, rồi bị cô ta cứ như vậy lôi lên xe.
Tô Phong chỉ đứng một bên cười cười không nói.
Nhưng khi nghĩ đến Trương Thiên dù sao cũng là người đã lập gia đình thì trong lòng lại cảm thấy lo lắng thay đứa cháu này.
Bởi vì ông ta nhìn ra được, ai mới thật sự đã nảy sinh tình cảm.
Lên xe rồi, Tô Phong bèn móc điện thoại ra chụp hai người kia một tấm, sau đó gửi vào nhóm “Tứ đại Thiên Vương thành phố Nam Châu”.
Tô Phong: Hình ảnh (một Trương Thiên đen mặt bó tay bị một Tô Vân Nguyệt động tình nên túm tay thật chặt kéo đi trong kích động).
Tô Phong: “Trai tài gái sắc chuyển bị lên đường đây!”
Bành Hoa: “Wao, Thiên ca mặt người dạ thú khủng bố như thế kia lại tới rồi!”
Nhưng nhớ lại chuyện ở buổi đấu giá, ông ta lại đổi giọng.
Bành Hoa: “Ý, nhầm rồi! Phải nói là “Trương Thiên thừa nước đục thả câu” lại tới rồi! (icon cười trộm)”
Tưởng Minh Đức: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy Thiên ca giống như bị áp giải đến pháp trường vậy ta?!”
Tô Phong: “Ha ha ha ha, đúng là ý này!”
Tưởng Minh Đức: “@Tô Phong toàn bộ hành trình đặc sắc nhớ livestream! Tôi sẽ quét trăm ngàn cái vương miện cho ông!”
Bành Hoa: “Kích động quá! Tôi nhất định phải xem vì Thiên ca mới được!”
(Bành Hoa gửi qua năm mươi vạn) “Gửi tới một khởi đầu tốt đẹp!
Tô Phong: “Cảm ơn ông chủ! Sắp rồi, đợi lát nữa thấy!”
Xe dừng ở bên ngoài sân và cổng khu nhà cao cấp của họ Lăng.
Sân và cổng của chỗ này rất cao, nhìn qua rất là có khí phách.
Trước cửa còn có mười mấy bảo vệ, thậm chí có người còn bồng súng.
Nhưng mà không