“Tiểu Nhã làm sao vậy?” Lâm Tử Thanh vội vàng chạy tới vỗ lưng cô.
Trương Thiên nhìn thấy Lâm Tử Thanh, dập tắt điếu thuốc rồ nhẹ nhàng cười nói.
“Không sao, em ấy không quen với cách lái xe của anh nên mới bị say thôi!”
Say xe?
Lâm Tử Thanh bán tín bán nghi, cùng với Trương Thiên đỡ Lâm Tiểu Nhã về nhà.
Lâm Tử Thanh sống trong một căn hộ có hai phòng ngủ, mặc dù nơi đây không thể so sánh với nhà lớn của gia đình họ Lâm nhưng cũng rất gọn gàng sạch sẽ, cách trang trí của căn nhà gợi cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhưng Lâm Tử Thanh ở một căn hộ nhỏ như vậy chứng tỏ tình trạng kinh tế của cô không được tốt cho lắm.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là giám đốc điều hành của cả một công ty lớn, kinh tế không thể đến mức như vậy được chứ!
Trương Thiên nhíu mày hỏi cô: “Nhà họ Lâm không phát tiền lương cho em sao?”
“Có chứ, chỉ là không được nhiều lắm.
” Lâm Tử Thanh lạnh lùng nói, suy nghĩ một chút cô lại nói thêm.
“Nếu anh ở không quen thì đợi thêm một thời gian nữa, em sẽ gom tiền đổi sang một căn nhà lớn hơn.
”
Nói xong, cô đỡ Lâm Tiểu Nhã vào trong phòng ngủ.
“Anh không có ý đó.
”
Trương Thiên cười khổ, anh thì còn nơi nào chưa từng ngủ qua?
Đến cả khe đá, miệng núi lửa, anh đều đã ngủ qua rồi thì làm sao có thể chê căn nhà này được, chỉ là anh thấy thương cô mà thôi.
Anh không thể để người phụ nữ của mình chịu thiệt được.
Giải quyết xong Lâm Tiểu Nhã, hai người cùng nhau đi ăn cơm tối.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên họ chỉ có thể ăn mì xào.
Lâm Tử Thanh kiệm lời, không nói câu nào.
Trương Thiên không hề cảm thấy gượng gạo, trái lại anh cũng yên lặng giống cô, anh biết Lâm Tử Thanh thích sự yên tĩnh.
Tuy đã xa nhau năm năm rồi nhưng hai người lại lớn lên cùng nhau nên rất hiểu tính nhau.
Đây không phải là sự ăn ý giữa vợ chồng, mà ngay từ nhỏ, hai người đã sống cùng nhau trong nhà họ Lâm nên điều này càng giống như tình cảm anh em hơn.
Sụp soạp.
.
.
Trương Thiên uống một bát canh sau đó ăn từng đũa mì lớn.
Anh có thể thề rằng đây chính là đĩa mì xào ngon nhất trên thế giới.
Nếu như bạn không tin thì có thể sống thực vật hai năm rồi quay lại ăn mà xem.
Nếu như người ngồi đối diện cô không phải là anh thì chắc chắn Lâm Tử Thanh sẽ không thể chịu được lối ăn uống này.
Nhưng nhìn Trương Thiên ăn đĩa mì, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp, sự ấm áp mà cô chưa từng cảm nhận được kể từ khi ông nội rời đi.
Trước đây khi ông nội vẫn còn sống, Trương Thiên cũng ăn như vậy, dù bị ông mắng rất nhiều lần nhưng vẫn không chịu thay đổi.
Bây giờ ngồi bên cạnh Trương Thiên, nhìn Trương Thiên như vậy, cô cảm thấy mình dường như được quay lại hồi ông nội vẫn còn ngồi ăn cơm cùng bọn họ.
Đột nhiên, Lâm Tử Thanh lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
“Hai ngày nữa em có việc bận nên có lẽ sau đó mới dẫn anh tới chỗ bố mẹ được.
”
Con rể từ người sống thực vật đã trở lại bình thường, theo lẽ thường thì cần thông báo đến bố mẹ đầu tiên.
Có thể là vì ngày hôm nay họ đã đắc tội với nhà họ Lâm nên Lâm Tử Thanh cảm thấy rất áp lực, không muốn đi.
“Được!” Trương Thiên gật đầu.
Đúng lúc hai ngày này anh có thể chuyên tâm xử lí việc của mình, anh còn phải đến thăm cô bé Tưởng Nghiên kia nữa.
Lâm Tử Thanh sau khi rửa bát đũa xong, dọn dẹp gọn mọi thứ thì đi lấy quần áo để tắm rửa.
Trương Thiên ăn uống no say xong thì đi ra sân thượng hút một điếu thuốc.
Chỉ một lát sau, Lâm Tử Thanh tắm rửa xong xuôi, thay ra một bộ quần áo ngủ, trên tay cầm mấy bộ quần áo bẩn bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Nếu như nói ban ngày Lâm Tử Thanh ăn mặc quần áo lộng lẫy, xinh đẹp tựa tiên giáng trần, thì hiện tại, sau khi tắm xong, gương mặt mộc của cô lại mang vẻ đẹp chim sa cá lặn, như hoa, như ngọc.
Trương Thiên nhìn đến ngây người.
Đột nhiên thấy trên tay cô cầm quần áo đàn ông, trong lòng Trương Thiên chợt xuất hiện cảm giác chua xót.
“Của anh đấy!” Lâm Tử Thanh nhìn về phía Trương Thiên đang đứng sững người ở đó, nói một câu rồi xoay người đi về phòng ngủ.
Dù sao cũng chăm sóc Trương Thiên hai năm trời, một vài bộ quần áo để thay đổi nhất định phải có.
Trương Thiên nghe vậy thì muốn cho bản thân một cái tát ngay lập tức, anh đang nghĩ gì vậy không biết, tại sao lại đi hoài nghi vợ mình cơ chứ?
Nhận lấy quần áo, Trương Thiên cũng nhanh chóng đi tắm.
Lúc đi ra, đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn ánh đèn le lói phát ra từ phía phòng của Lâm Tử Thanh.
Cô ngủ ở trên giường, để hé cửa.
Hiển nhiên là để dành cho Trương Thiên.
Thật ra Trương Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lí là hôm nay mình đã ngủ ở phòng khách rồi, dù sao thì luôn có những việc không thể nào vội vàng được, dục tốc thì bất đạt mà.
Nhưng lên giường chỉ để đi ngủ thôi sao? Anh cũng là đàn ông mà.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến anh thụ sủng nhược kinh.
Lúc nằm vào trong chăn, một mùi hương dịu êm quanh quẩn bên cánh mũi khiến Trương Thiên không thể nào bình tĩnh được, anh động chạm tay chân, nhưng lại không có quá nhiều kinh nghiệm trong vấn đề này.
Lâm Tử Thanh lạnh nhạt mở miệng nói:
“Thật ra em cũng không muốn như vậy lắm đâu, chỉ là hôm nay Tiểu Nhã qua đêm ở đây, nếu sáng dậy mà thấy anh nằm trên ghế sô pha thì cũng không hợp lí lắm.
Ý của cô chính là cô không muốn ngủ cùng anh, họ chỉ đang diễn kịch, đóng vai một cặp vợ chồng hạnh phúc cho cô em vợ xem mà thôi.
Trương Thiên biết điều đó, bao nhiêu chuyện như vậy, thân thiết nhau ngay là điều không thể.
Anh cũng không lên giường nữa mà đi đến bên cạnh ghế sô pha trong phòng ngủ nói:
“Ừm, anh ngủ ở đây cũng được.
”
Có giường không ngủ, lại đi ngủ trên ghế? Cảm giác hơi khó xử, anh lại bổ sung thêm một câu:
“Dù sao hai năm qua anh nằm ngủ quá nhiều rồi, bây giờ thử ngủ ngồi xem sao.
.
.
”
Lâm Tử Thanh không để ý đến Trương Thiên, chỉ là khóe môi của cô hơi nhếch lên, sau đó cô chìm vào giấc ngủ.
Trương Thiên ngồi ngủ cũng quen rồi, trước đây lúc làm nhiệm vụ, anh cũng thường xuyên ngồi ngủ, bởi vì.
.
.
So với nằm ngủ thì ngồi sẽ có cảm giác an toàn hơn.
.
.
.
Tối nay, Trương Thiên đã xác định rõ là sẽ không thể ngủ ngay được.
Bởi vì.
.
.
Lần phản phệ này của tiên mạch quá dữ dội, khiến anh bị rối loạn nhịp sống.
Nếu anh không có tiên mạch thì có lẽ anh sẽ mãi mãi sống trong thế giới của người bình thường, sẽ luôn nghĩ cách để cảm ơn công dưỡng dục của ông nội Lâm thật tốt.
Nhưng bây giờ anh lại đánh thức tiên mạch trong cơ thể mình khiến mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
Trương Thiên từ từ hé mở đôi mắt của mình ra trong bóng tối đen kịt, trên mặt anh tràn đầy sự hận thù.
Trước khi Trương Thiên mười ba tuổi, anh là con trai của Trương Đế, người đứng đầu tiên giới, mỗi ngày đều tu luyện tiên thuật, lấy việc hấp thụ linh khí của đất trời làm trọng, đồng thời còn luyện trận pháp, luyện đánh binh khí, luyện đan dược.
.
.
Và thậm chí là cả cầm kỳ thi họa cũng phải học hết.
Nhưng vào mười năm trước, năm anh tròn mười ba tuổi, anh lại bị Trương Đế vô tình búng tay đẩy xuống trần gian, rơi trúng vào một đất nước đang bước vào mùa hè nóng nực.
Lý do thật sự là do Trương Thiên không phải con trai ruột của Trương Đế, mà là kết tinh của tình cảm giữa hoàng hậu và một tên tiều phu.
Đến nay anh vẫn không làm sao quên được sự lạnh lùng và tàn nhẫn của Trương Đế, còn có người mẹ điên cuồng cầu xin tha thứ cho anh nữa.
Anh vẫn ghi hận cách đối xử của mẹ với anh trước đây.
Nhưng bây giờ anh đã thức tỉnh được tiên mạch, được dòng máu của Trương Đế, vậy thì làm sao anh có thể là con của một người tiều phu được?
Tại sao bố của anh lại nhẫn tâm với anh đến vậy?
Vứt bỏ chính đứa con ruột của mình, còn khiến cho vợ của mình bị cả tiên giới nhục mạ?
Nhưng bây giờ, anh đã sống sót sau cơn phản phệ dữ dội của tiên mạch, Trương Thiên nhất định sẽ rửa hận cho chính mình.
Một ngày nào đó, anh sẽ vượt lên bầu trời cao kia để khám phá sự