Thân thể Trương Thiên không hề cử động, vẫn bình tĩnh mà đứng yên một chỗ, trái lại còn bảo vệ cho Tô Vân Nguyệt một chút.
Tô Vân Nguyệt có hơi muốn khóc.
Người đàn ông Trương Thiên này bình thường ngả ngớn, nhưng ngay lúc này lại có cảm giác đội trời đạp đất, tránh ở phía sau anh, cô ấy cảm nhận được một cảm giác an toàn rất mạnh mẽ.
Chú Minh đứng sau Trương Thiên nhíu mày lại.
Ông ấy là nhận ra Trương Thiên bình thường không có gì đặc biệt trước mặt, thực lực không đồng nhất!
Đỡ được một chiêu của bán bộ tông sư?
Tất cả mọi người bắt đầu có chút hoang mang, ngay cả Liễu Ngữ Yên cũng có chút không quá tin tưởng.
Con cháu nhà họ Lăng ùa đến đây.
Bọn họ biết chú Minh ra tay chính là sát kĩ, người có thể ngăn lại tiến công của ông ấy, không có chút thực lực là không thể làm vậy.
Vậy mà lại không thể tốc chiến tốc thắng?
Sau khi khai chiến, lại có thêm mấy người của nhà họ Lăng vây lại đây.
Đột nhiên ngoài cửa một người giúp việc vọt vào nói: "Lão gia, nhân vật lớn ở kinh đô đến rồi!"
Lăng Uy nghe xong, nhíu mày.
Suýt chút nữa đã phá hủy chuyện lớn.
Vốn ban đầu ông ta đi xuống lầu chính là để đích thân đón nhân vật lớn kia, không ngờ lại vì giận dữ mấy người nhà họ Tô mà quên mất.
Nhân vật lớn ở kinh đô này đã hẹn một tháng rồi, hơn nữa vừa khéo người này ở Khánh Giang mới có thể hẹn được, cũng không thể vì chuyện của bọn Trương Thiên mà phá vỡ chuyện quan hệ này được.
Cho dù có xử lý mười nhà họ Tô cũng không quan trọng bằng việc tiếp đãi nhân vật lớn này!
Vài người thân cận bên cạnh Lăng Uy vội vã đứng dậy.
Lăng Uy phun ra một ngụm ác khí, nhìn mấy người nhà họ Tô một lát, phất tay trầm giọng nói: "Quan sát bọn họ cho kĩ, xong xuôi tôi sẽ xử lý sau.
"
"Lăng Tiêu Vũ cùng tôi đi đón khách quý đến từ thủ đô!"
Nói xong, Lăng Uy dẫn người đi như bay ra bên ngoài.
Vài vị võ giả nhập vào đám người, nhìn chằm chằm ba người Trương Thiên, không để họ làm xằng bậy.
Nhà họ Lăng này chẳng những có liên hệ với nhân vật lớn ở Khánh Giang, mà quan hệ đã đến cả thủ đô rồi?
Trương Thiên cười cười không nhìn, anh cũng muốn xem thử là người nào!
Tô Phong nhìn nhà họ Lăng rời đi, mới thở phào một ngụm nhẹ nhõm, ban nãy căng thẳng đến mức ngay cả hô hấp cũng không dám ra tiếng.
Trong livestream cũng nghe được một trận khí lạnh.
Bành Hoa: @Tô Phong, lui lại đi! Nhà họ Lăng khủng bố lắm!
Tưởng Minh Đức: Nhân lúc này nhanh chóng nghĩ cách để anh Thiên sống sót, anh Thiên muốn chết thật à.
Tô Phong: Vô cùng không ổn, không thể tưởng được tình huống ngày hôm nay.
Muốn trừ đi!
Bành Hoa: Nhanh quay về, chỗ nào chạy nạn tôi sẽ nghĩ cách.
Tưởng Minh Đức: Tôi sẽ nghĩ cách lo chỗ ở nước ngoài, trở lại thành phố Nam Châu cũng không ổn.
Bành Hoa: Sau này sống ở nước ngoài cho an ổn đi.
Tưởng Minh Đức: Đừng lo lắng, tiền mỗi tháng tôi sẽ gửi đúng hạn.
Tô Phong:.
.
.
Tô Phong: Anh Thiên nói, nhà họ Lăng còn chưa nhận lấy món quà lớn nón xanh của anh ấy mà, anh ấy nói không đi.
Bành Hoa: Đợi lát nữa để toi mạng hay sao? (hoảng sợ)
Tưởng Minh Đức: Đừng để đến cuối là toi mạng đấy! (hoảng sợ)
Trương Thiên: Tôi là một người giữ lời hứa, cái nón xanh này nhà họ Lăng họ phải nhận, hôn nhân này sẽ phải lui.
Sợ gì?
Trương Thiên: Còn run nữa là tôi sẽ nói với nhà họ Lăng chính các người ra tiền yêu cầu tôi tặng món quà này.
Bành Hoa: Anh Thiên, em sai rồi, đừng!
Tưởng Minh Đức: Anh Thiên, em sai rồi, đừng
Tô Phong: Ha ha, mưa gió cùng đường?
Trương Thiên: Ha ha, thấy chết không sờn?
(Bành Hoa gửi tặng 50 vạn đồng)X10!
Phụ Ngôn: Mong chờ anh Thiên, mặt phấn khích! Anh Thiên của em đẹp trai nhất!
(Tưởng Minh Đức gửi tặng 100 vạn đồng)X10!
Phụ Ngôn: Mong chờ anh Thiên, mặt phấn khích! Anh Thiên của em đẹp trai nhất!
Trương Thiên: Cái này coi như phí che miệng đi?
Trương Thiên: Con buôn!
Trương Thiên: Rất con buôn!
Trương Thiên: Ha ha ha, nhưng mà tôi thích! Hi hi!
Trương Thiên: @Tô Phong, lấy tiền, đợi lát nữa đến lúc phấn khích nhất nhớ giục bọn họ bỏ thêm quà tặng.
Tô Phong: Dạ!
Tuy lấy tiền thì thích, nhưng đây là có vấn đề, Tô Phong cũng không vui vẻ thêm chút nào.
Bành Hoa:.
.
.
Tưởng Minh Đức:.
.
.
Chuyện này cho thấy, Trương Thiên thề không bỏ qua.
Lúc này Liễu Ngữ Yên đã đi đến, hỏi Trương Thiên: "Anh Trương Thiên, không phải anh là một bác sĩ sao? Ban nãy vậy mà có thể tiếp được một chiêu của chú Minh nhà họ Lăng?"
Nói đến bác sĩ, Trương Thiên vẫn còn thấy xấu hổ với chuyện "đến tháng" của Liễu Ngữ Yên, mỉm cười trả lời: "Là bác sĩ, nhưng cũng tập một chút võ!"
Cuối cùng Liễu Ngữ Yên nhắc nhở một câu: "Tôi đây vẫn đề nghị anh sớm rời khỏi nhà họ Lăng một chút.
"
Trương Thiên: "Cảm ơn em gái, nhưng tôi sẽ không đi!"
Liễu Ngữ Yên tránh ra, điều nên nói đã nói rồi.
Tô Vân Nguyệt cả đêm đều im lặng không nói gì, cùng lúc là sự áp bách của nh họ Lăng, một bên là sự kinh ngạc về biểu hiện của Trương Thiên.
Cô ấy gằn giọng hỏi: "Không đi?"
"Không đi!" Trương Thiên bật cười đáp lời.
Tô Vân Nguyệt nói tiếp: "Tôi đây đã biết rồi! Anh đang vì tham lam tôi, muốn kết