Một bán bộ tôn sư vẫn là không uy hiếp được Tiểu Lục.
Trương Thiên trầm giọng: “Xử lý cho ổn thỏa! Hồi âm cho tôi!”
“Dạ!” Tiểu Lục nhận lệnh.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Lục liền mở tai nghe Bluetooth lên, nhắc nhở một câu: “Chị dâu, bọn họ tới rồi.
Đợi lát nữa nếu không nghe tiếng em trả lời, vẫn hy vọng chị.
.
.
không thể mở cửa!”
Là không thể, không phải không muốn.
Giọng của Tiểu Lục rất kiên quyết.
Trong lòng Lâm Tử Tinh thoáng khựng lại.
Cô nhíu mày, trầm giọng đáp: “Được!”
Cũng may Lâm Tử Tinh trước giờ vẫn luôn là một giám đốc lãnh đạm.
Không chỉ ở tính tình tẻ nhạt, mà còn ở thái độ rất trầm ổn.
.
.
ít nhất đến bây giờ cô vẫn không hoảng loạn.
Tiểu lục đứng trước cửa, hai tay chắp sau lưng, trong tay trái không biết từ lúc nào đã lấy ra một thanh dao găm tinh luyện, đang tản ra hàn quang.
Thanh dao găm này so với dao găm bình thường thì dài hơn hai thước.
Hình dạng tay cầm cũng rất kỳ quái, xung quanh cán có rất nhiều thứ tua tủa như gai nhọn răng nanh vậy, nhưng mà Tiểu Lục khi cầm trong tay thì lại rất vừa vặn, không nhiều quá một tấc, cũng không chạm phải gai.
Giữa người và dao giống như tuy hai mà một đến nỗi nếu như tách ra, người khác khẳng định sẽ dùng không được con dao này.
Hàn quang trên lưỡi dao mãnh liệt chói mắt, trên thân dao còn có khắc một chữ nhỏ mờ nhạt!
Tiểu Lục “tiếp khách” chính là bình tĩnh như vậy, trong đôi đồng tử trong suốt nhiều thêm một chút hàn khí, tư thế nghiêm túc, rất đẹp trai, cũng cực kỳ phù hợp với khí chất của cậu ta.
Bốn sát thủ phân công rõ ràng, có ba thang máy trong cao ốc thì mỗi tên sẽ vào một thang máy, còn lại Sát hoàng thì xuyên qua hành lang mà đến.
Tính toàn sao cho bốn người gần như đến cùng một lúc.
Keng!
Bốn sát thủ đi ra, toàn bộ ánh mắt đặt ở trên người Tiểu Lục, nhưng trong lòng lại cảm thấy sững sờ.
.
.
Bọn chúng không ngờ được sẽ có người đứng đợi mình.
Bốn sát thủ liền lấy cái Sát hoàng nọ làm trung tâm, tụ lại.
Tiểu Lục nhìn chằm chằm bốn người.
Cậu ta nhướn đôi mày kiếm, ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị, trầm giọng hỏi: “Tôi chỉ hỏi một câu, cho các người thời gian ba mươi giây suy nghĩ! Nếu trả lời thì có cơ hội khỏi phải chết!”
Bốn sát thủ kia dĩ nhiên cũng cảm nhận được lệ khí trên người Tiểu Lục, nhìn liền có thể đoán được là một kẻ thực lực không tệ.
Hơn nữa giọng nói và ánh mắt của cậu ta rất bức người, ngoại trừ Sát hoàng, trong lòng ba người còn lại vậy mà đã xuất hiện một tia hoảng loạn.
Sát hoàng nọ không lên tiếng trả lời Tiểu Lục.
Ánh mắt gã gắt gao híp lại, nhìn người trước mặt.
Một người đến cảnh giới bán bộ tông sư, tự nhiên sẽ có một loại tự tin của cường giả.
Thấy bốn người không trả lời, Tiểu Lục lại lần nữa lên tiếng: “Có thể nói ra kim chủ là ai thì tôi giữ lại cho một mạng, bằng không thì phải chết”
“Ba mươi giây đếm ngược bắt đầu!”
Lâm Tử Tinh ở trong phòng nghe ngoài cửa có động tĩnh thì trong lòng vẫn cảm thấy khẩn trương, dù cho Trương Thiên đã từng nói cô không cần lo lắng, nhưng cô làm không được.
Trong năm giây, đám sát thủ kia không có chờ liền động thủ!
Sát hoàng dẫn đầu hừ cười, nói: “Cậu cũng quá ngông cuồng! Cậu cho rằng một mình cậu là có thể ngăn cản được chúng tôi? Bớt tỏ vẻ đi!”
Gã ta dẫn theo ba người ép tới gần Tiểu Lục.
Cường giả cương khí quá lớn, ai nấy đều lũ lượt móc ra vũ khí sắc lạnh bên người.
Bên trong lối đi, khí phong bức người!
Tiểu Lục nhếch miệng, nhàn nhạt nói: “Các người lựa chọn cái chết!”
Cậu ta dứt lời liền thay đổi tư thế, giống như một huyết lang mạnh mẽ xông ra, dao găm lạnh buốt trong tay cũng mang theo ánh sáng màu lam loang loáng.
Keng.
.
.
Âm thanh của vũ khí lạnh va chạm vào nhau, trong trận chiến có người lớn tiếng xin hàng, nhưng nhiều hơn là tiếng sát thủ kêu gào sợ hãi.
Nội tâm bọn chúng thoáng cái hỗn loạn, hình như bọn chúng đã nhìn ra bản thân tự lựa chọn sai rồi, hoàn toàn sai rồi!
Nếu không phải gặp được người cực kì mạnh, một sát thủ máu lạnh há lại có cảm giác này được sao?
“Ánh sáng mặt trời?”
“Ahhh”
“Đại nạn của ta đã tới!”
Lam quang hiện lên, bọn chúng không có cơ hội nói câu tiếp theo nữa!
Cương khí của ba kẻ đã bị phá.
Tim, động mạch cổ hoặc sau ót đã bị vết đao xẹt qua.
Toàn bộ đều ngã nhào xuống đất, mất mạng.
Chỉ duy nhất bán độ tông sư là tránh được một đòn, nhưng đó lại là cứng rắn dùng một cánh tay đổi lại
Bọn chúng thật không ngờ Tiểu Lục có giấu vũ khí, thứ càng không ngờ nhất chính là, kẻ này vậy mà lại đến từ “Ánh sáng mặt trời”!
Cái tổ chức truyền kỳ đó!
Giang hồ có lời: Nơi ánh sáng đến, cỏ không mọc được!
Ý chính là chỉ một bang phái nam nhân thân mang ánh sáng.
Một trong những chuyện mà thế lực hắc ám sợ nhất chính là đụng phải nam nhân thân mang ánh sáng này, nếu như là vị hồng quang liệu nguyên* kia, vậy tình hình sẽ càng kinh khủng hơn nữa!
*Liệu nguyên: lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Tiểu Lục xoay người hướng về phía Sát hoàng, hỏi: “Có nói tin tức của kim chủ hay không?”
Tên Sát hoàng đấy biết, dựa vào một mình mình thì không có cơ hội lại giao chiến lần nữa với Tiểu Lục, nhưng gã ta thật sự không có tin tức của kim chủ, mà cho dù có, gã cũng có nguyên tắc của một sát thủ.
Có điều nếu là cường giả, cũng nhất định sẽ không chịu thua lúc này.
Sắc mặt gã trầm xuống, một tay rút đao, muốn lần nữa dùng kỹ năng sát thủ mà liều mạng.
Nếu không có tự tin sẽ không đạt tới được cảnh giới tông sư, cho dù chỉ là bán bộ tông sư cũng vậy.
Một đòn liều chết.
Gã mạnh mẽ trượt trên mặt đất rồi xông tới, một trận gió mạnh vờn quanh, mũi đao nhọn trực tiếp đâm về phía Tiểu Lục.
Nhưng Tiểu Lục không có kiểu thu liễm như Trương Thiên, lúc này, lưỡi đao như sói lại được cậu ta xuất ra, miệng hổ áp chế chuôi dao, lộ ra ánh sáng màu lam.
Vút.
.
.
Lưỡi dao phá khí mà qua, nó xẹt qua cánh tay Sát hoàng, lại chặt lìa một tay của gã.
Dưới tình huống như vậy, Tiểu Lục liền thừa thắng xông lên, một đao xẹt qua trái tim, muốn lấy luôn tính mệnh đối thủ.
Trải qua nhân sinh khiến Tiểu Lục tự nói với mình, làm việc chỉ có thể xuống tay tàn nhẫn chứ đừng nhiều lời.
Giết xong bốn người, Tiểu Lục lại nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp, đóng gói toàn bộ máu tanh và thi thể dời di.
Sau đó một tiếng thì cậu ta cầm theo nước hoa trở lại, khử mùi, khiến lối đi lại thơm tho sạch sẽ như cũ.
Thật ngại quá, Tiểu Lục tôi chính là có phong cách phẩm vị như vậy!!!
Về