Lâm Nhật Thăng có chút lo lắng, cũng không có trả lời trực tiếp.
Ông ta ngược lại rũ mắt, nghiêm túc hỏi lại, “Nghe nói hôm trước cậu liên thủ với người nhà họ Tô, vũ nhục người nhà họ Lăng? Hơn nữa còn quen một nhân vật máu mặt đến từ Kyoto?”
Chuyện xảy ra ở Khánh Giang động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên sẽ lan truyền rồi.
Trương Thiên cũng không phủ nhận, ăn một miếng bò bít tết nói, “Không sai!”
Lâm Nhật Thăng quan sát Trương Thiên một lượt từ trên xuống dưới, sự thấp thỏm nháy mắt giảm xuống vài phần, gật đầu một cái, bình thản nói, “Vậy cậu có nghi vấn gì cứ hỏi ra đi.
Lâm Nhật Thăng tôi biết đương nhiên sẽ trả lời cậu.
”
Thuận lợi như vậy sao?
Không giống Lâm Nhật Thăng mà tôi quen.
Trương Thiên nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng lười truy xét, ngược lại muốn xem xem, hôm nay Lâm Nhật Thăng sẽ trả lời như nào.
Hôm nay, không nói cũng phải nói, nếu không tình nguyện thì anh sẽ bức cung.
Trương Thiên hỏi thẳng vào vấn đề chính, cười lạnh, “Lúc trước ông nói tôi không nuốt được miếng thịt mỡ là khu phố nhỏ kia, người muốn ngăn cản tôi có phải là nhà họ Lăng không?”
“Đúng vậy!” Lâm Nhật Thăng nhanh chóng đáp lại.
Người đứng phía sau Lâm Nhật Thăng, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cũng là nhà họ Lăng.
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Trương Thiên.
“Vì sao nhà họ Lăng lại truyền tin cho ông? Quan hệ giữa ông và nhà họ Lăng rất tốt sao?” Trương Thiên ngừng một chút, nhíu mày hỏi.
Lâm Nhật Thăng trả lời rất nghiêm túc:
“Đó là thỏa thuận giữa tôi và nhà họ Lăng, như một cuộc giao dịch mua bán mà thôi.
Quan hệ cũng không tốt.
Bởi vì nhà họ Lăng thu mua nhiều đất nhà nước rất dễ bị bại lộ, để không bị lộ thông tin ra ngoài, nhà họ Lăng cần tìm một công ty bất động sản đảm nhiệm.
Ông cụ và nhà họ Lăng trước đó có qua lại, cho nên bọn họ mới đến tìm tôi.
”
Cái này nghe cũng có vẻ hợp lý!
Trương Thiên gật đầu một cái, sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn, nheo mắt hỏi:
“Vậy tại sao mấy ngày trước ông lại chuyển 3 tỷ cho nhà họ Lăng?”
Lâm Nhất Thăng có chút chấn kinh, cái khoản tiền chuyển đi này, phía nhà nước cũng không biết, Trương Thiên làm sao lại biết được?
Chẳng lẽ cậu ta có quen biết người làm ở phía trên sao?
Nhưng ông ta vẫn trả lời thành thật: “Nhà họ Lăng yêu cầu bồi thường 30 tỷ.
Thỏa thuận ban đầu là nếu tôi mua được mảnh đất đó, lợi nhuận sẽ được chia ba – bảy, nhà họ Lăng hưởng bảy phần.
Nhưng mảnh đất đấy lại bị cậu chiếm mất.
”
Trương Thiên cười đáp, “Cho nên ông phải đền bù bằng tiền?”
Lâm Nhật Thăng gật đầu.
Cho nên, quan hệ giữa Lâm Nhật Thăng và nhà họ Lăng chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch? Không còn liên quan gì khác?
Trương Thiên bỏ qua chuyện nhà họ Lăng, tiếp tục hỏi chuyện về ông cụ bị giết.
“Lúc trước ông nói với tôi chuyện ông cụ bị giết, ông có nghi ngờ là ai làm không?”
Lâm Nhật Thẳng đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt sắc bén, cuối cùng ghé sát Trương Thiên nói, “Người giết ông cụ, chính là nhà họ Lăng.
”
Lông mày Trương Thiên nhíu lại, đôi mắt lập tức ngập tràn sát khí, thần sắc trở nên hung ác, giọng điệu tức giận hỏi, “Nói rõ hơn một chút, tại sao ông lại chắc chắn như vậy?”
Lâm Nhật Thăng chắc nịch, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Ban đầu tôi mới chỉ hoài nghi, nhưng kể từ lúc nhà họ Lăng đến tìm tôi, muốn tôi lấy được mảnh đất ở khu phố nhỏ kia, thì tôi đã chắc chắn.
Một tuần trước ngày ông cụ bị giết, nhà họ Lăng cũng dẫn theo một đám người đến.
Bọn họ nói với tôi, nếu đồng ý thì chia lợi nhuận, còn nếu cự tuyệt, thì chỉ có kết cục giống ông cụ mà thôi.
Ông cụ lúc đó chắc hẳn chán ghét quan thương câu kết (quan chức nhà nước và doanh nhân thông đồng với nhau), liền cự tuyệt nhà họ Lăng.
”
“Cho nên…”
Trương Thiên tức giận, nói, “Cho nên bọn họ đã giết ông cụ!”
Lâm Nhật Thăng gật đầu, mi tâm nhíu chặt, oán hận nói, “Ông cụ lúc còn sống tìm sát hoàng* hẳn là muốn đối phó với bán bộ tông sư của nhà họ Lăng trong lời đồn kia, cho nên tôi mới xác định là do người nhà họ Lăng làm.
”
(Sát hoàng: vua sát thủ, sát thủ mạnh nhất chuyên giết cường giả)
Cái này cũng rất dễ hiểu.
Bán bộ tông sư, mời được sát hoàng may ra vẫn còn chút ít cơ hội chống cự lại.
“Nhà họ Lăng!” Đôi mắt của Trương Thieen kiên quyết, thấp giọng nói.
Anh chớp mắt, ánh mắt rơi trên người Lâm Nhật Thăng, bình thản hỏi, “Vì sao hôm nay lại nói cho tôi biết những chuyện này?”
Lâm Nhật Thăng thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy thất vọng, cay đắng nói, “Bởi vì quan hệ giữa tôi và nhà họ