Dỗ cô gái nhỏ ngủ xong đã là hai tiếng sau.
Cố Phán uống say thật ra bình thường đều rất ngoan, nhưng tình huống lần này thật sự đặc biệt, Thẩm Mộ Ngạn liên tục dỗ dành, vất vả lắm mới dỗ được người vào trong chăn.
Về sau cô ngủ rồi, hai cái tay nhỏ vẫn ôm chặt lấy một cánh tay của Thẩm Mộ Ngạn, mái tóc rối tung ở sau ót, có mấy sợi tóc vương trên gò má, cắt một đường đen trắng rõ ràng lạ thường.
Thẩm Mộ Ngạn đưa tay vuốt đi sợi tóc cho cô, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng rải rác ở trên mí mắt cùng lông mi đang khẽ khép lại của cô.
Lông mi của Cố Phán rất dài, vừa dày vừa cong, thường ngày cho dù không trang điểm, cũng giống hệt như cái quạt nhỏ.
Trước kia Thẩm Mộ Ngạn đã từng có mấy lần nhìn thấy ảnh chụp cô cụp mắt xuống nhìn chăm chú. Từ góc độ thì thấy hẳn là do anh chụp, kết cấu và ánh sáng cùng với bối cảnh cũng không tính là tốt lắm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến kiêu ngạo kia đặt ở nơi đó đã cứu vãn mọi thứ trong hình.
Những bức ảnh đó anh đều âm thầm cất giữ, chẳng qua cũng rất ít mở ra xem đi xem lại.
Đoạn thời gian đó anh đang ở nước ngoài, mọi chuyện ở trong nước đều nằm trong kế hoạch của anh. Nhưng chỉ là Cố Phán thường xuyên hành động ngoài dự đoán.
Hẳn là cuối năm đầu tiên anh ra nước ngoài, Cố Phán thì lên lớp 12.
Khi đó, anh đã lấy thân phận【S 】chiếm được chút vị trí trong cuộc sống của cô. Cô đối với anh vẫn chưa hoàn toàn tin cậy cùng ỷ lại giống như bây giờ, nhưng cũng lấy thái độ đối xử với người lớn, thường xuyên tâm sự với anh.
Thời cấp ba Cố Phán còn hoạt bát, tùy hứng hơn so với sau khi lớn lên. Cô hứng lên có thể dùng „coi trời bằng vung“ để hình dung, gây họa có người thay cô dọn dẹp mang tiếng xấu hộ, vậy nên bình thường cô muốn làm gì trước giờ đều không hề kiêng dè.
Thành lập ban nhạc chính là hành động kinh thiên động địa nhất trong những chuyện phản nghịch của cô.
Yêu cầu của nhà họ Cố đối với cô không tính là nghiêm khắc, nếu thật sự tính toán, cả nhà cũng chỉ có bà Cố, cũng chính là bà nội của Cố Phán, còn có chút yêu cầu dành cho cô.
Mà trong những yêu cầu đó, ngoài muốn hướng cô phát triển theo hướng thùy mị nết na của tiểu thư nhà giàu ra, một điểm không thể chạm vào nhất, chính là nghiêm lệnh cấm chỉ cô bước chân vào giới giải trí.
Vậy nên ban đầu, lúc Cố Phán thành lập ban nhạc, còn là vào thời kỳ lớp mười hai học tập căng thẳng nhất, cũng đủ để nhìn ra lá gan của cô lớn đến thế nào.
Chuyện cô thành lập ban nhạc Thẩm Mộ Ngạn biết tường tận, hơn nữa còn âm thầm giúp đỡ không ít.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Phán từng than phiền với anh, bà nội luôn khống chế nghiêm ngặt chi tiêu hàng ngày của cô, tiền tiêu vặt dư thừa, nhưng lại hoàn toàn không chống đỡ nổi một ban nhạc.
Thứ cô muốn quá nhiều, hơn nữa cô chủ Cố từ nhỏ đến lớn tinh tế đã quen, một khi muốn làm, thì nhất định làm đến trình độ cao nhất, tốt nhất, đồ muốn mua cũng không thể là thứ xoàng xĩnh.
Lần đó cũng là lần đầu tiên Cố Phán chủ động mở miệng xin Thẩm Mộ Ngạn.
Cô nói là vay tiền anh mua các loại nhạc cụ, đàn ghita mà ban nhạc cần. Khi đó cô gái nhỏ có rất nhiều mơ ước đối với tương lai, lúc miêu tả với anh, thậm chí còn khoe khoang khoác lác không ít, nói sẽ trong ba năm dùng tiền ban nhạc kiếm được trả lại cho anh gấp mười lần.
Thẩm Mộ Ngạn đối với cô luôn là muốn gì được nấy, cũng không để ý tới cái cô gọi là điều kiện trả tiền, sau khi nhận được thỉnh cầu khéo léo của cô, thì trực tiếp muốn số thẻ, chuyển vào thẻ của cô hai triệu.
Cô gái nhỏ cũng là từ lần đó về sau, bắt đầu triệt để tin cậy anh. Ngay từ đầu cô đã xem anh là người hợp tác mơ ước của mình, mỗi ngày tập luyện cho dù khuya đến mấy, cũng sẽ kể với anh một chút chuyện trong ngày.
Thỉnh thoảng ban nhạc có bài hát đơn ra lò, cô cũng sẽ ngay lập tức gửi cho anh một bản nghe thử.
Thẩm Mộ Ngạn từng quản lý công ty giải trí, hiển nhiên không xa lạ gì với những thứ đó. Những bài hát kia mỗi một bài anh đều thật lòng lắng nghe, cũng nhận ra được năng lực của người sáng tác.
Nói thật, anh có lòng tin với ban nhạc của cô, trong sự tin tưởng này không có một chút tình bằng hữu, chỉ đứng ở một góc độ chuyên nghiệp cùng thương nghiệp mà nhìn.
Nhưng tiệc vui chóng tàn.
Tháng thứ ba sau khi ban nhạc thành lập, bà nội của Cố Phán đã nhận ra cô đi sớm về trễ, hành tung không rõ ràng. Bà tỉ mỉ hỏi qua lái xe cùng người giúp việc trong nhà, lại bí mật gọi điện thoại cho giáo viên ở trường, sau đó thì biết được Cố Phán rốt cuộc đang phí tâm tư làm chuyện gì.
Lần đó, bà Cố nổi giận lôi đình, tình huống cụ thể Thẩm Mộ Ngạn không rõ, anh thân ở nước ngoài, tất cả tin tức đều do cô gái nhỏ tự mình báo cáo, cũng như từ những người mà anh bố trí ở trong nước lặng lẽ bảo vệ cô.
Người của anh chỉ biết Cố Phán có hai ngày không đến trường, lúc lại đi ra từ nhà họ Cố, trên mặt cũng không có dáng vẻ của ngày xưa.
Thẩm Mộ Ngạn không tiếp tục để bọn họ can thiệp sâu hơn. Anh để lại những người đó ở trong nước vốn chỉ là vì bảo vệ an toàn cho cô, bình thường ngoài tình huống đặc biệt khẩn cấp, bọn họ cũng không cần báo cáo với anh bất kỳ hoạt động hay trạng thái gì của Cố Phán.
Nhưng không để bọn họ can thiệp, không có nghĩa là anh không lo lắng.
Bởi vì lần đó cũng là lần đầu tiên, Cố Phán không trả lời Wechat của anh hai ngày liên tục.
Bình thường anh rất ít chủ động nói chuyện gì, thông thường đều là cô ở đầu kia chíu chít nói không ngừng, nhưng lần này anh chủ động gửi mấy tin nhắn qua, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Anh không còn cách nào, đành phải để thuộc hạ ở trong nước nghe ngóng một phen tình hình của cô, nhưng có được lại là tin tức cô khóc không ngừng trên đường đến trường.
Thẩm Mộ Ngạn không nhịn được nữa.
Anh dồn nén toàn bộ công việc trong tay, thức trắng hai đêm liền, rốt cuộc gạt ra được một chút thời gian, bay về nước.
Lúc đó thành Bắc đang ở vào thời kỳ rét đậm, lúc xuống máy bay là xấp xỉ sáu giờ tối. Anh không bỏ lỡ một phút nào, trực tiếp bảo tài xế đưa anh đến trường học của Cố Phán.
Đến đó làm gì anh không biết, có thể trực tiếp gặp được cô gái nhỏ hay không anh cũng không biết.
Nhưng dù cho có nhiều cái không xác định như vậy, Thẩm Mộ Ngạn cũng có thể chắc chắn, anh muốn trở về ở lại bên cạnh cô.
Hôm đó Cố Phán không có lớp học thêm buổi tối, khoảng tám giờ tối, cô đã ra khỏi trường rồi.
Lái xe nhà họ Cố đã chờ ở bên ngoài cổng trường từ sớm, nhưng cô cũng không lên xe mà là lên tiếng chào hỏi lái xe, rồi đem túi sách ném lên trên xe, một thân một mình đi về phía trước.
Bên ngoài tuyết bay lả tả, xa xa màn đêm buông xuống, ánh đèn neon bên đường tản mát trên mặt đất đầy tuyết, đem toàn bộ bóng đêm đều nhuộm lên một chút khói lửa nhân gian tỉ mỉ và dịu dàng.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh nghiêm chỉnh, áo kiểu tây trang màu xanh đậm kết hợp với váy xếp li dài quá đầu gối, hai chân thon thả, thẳng tắp được bao bọc bởi quần tất dày màu xám nhạt, dưới chân đi một đôi giày da dê cùng màu.
Cô không mặc áo khoác, ăn mặc nhìn có chút phong phanh, trái lại mũ và khăn quàng cổ được quấn chặt, thế nhưng cũng khó chống đỡ nổi gió lạnh bên ngoài.
Thẩm Mộ Ngạn đi theo sau lưng cô, yên lặng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ lát nữa phải nhắc nhở cô thật tốt trên Wechat mới được, mùa đông chống lạnh là chuyện rất cần thiết.
Cố Phán thất thểu đạp trên tuyết đọng, bước chân chậm chạp nhưng có quy luật đi về phía trước. Trên đường đi cô cũng không hề ngẩng đầu, nhìn qua giống như đang yên lặng bước đi, nhưng nhìn từ phía sau, lại có thể nhận ra được bả vai cô hơi run run, cùng với động tác thỉnh thoảng lại nâng tay lên lau mắt.
Thẩm Mộ Ngạn im lặng đi theo sau lưng cô, mang theo một thân gió tuyết, từ đầu tới cuối duy trì một đoạn khoảng cách không gần không xa, cũng một mực không lên tiếng.
Trường trung học của Cố Phán tiếp giáp hai con đường dành riêng cho người đi bộ, lúc này thời gian đã muộn, không ít người buôn bán nhỏ đều đang đẩy xe đẩy rao hàng ở trên đường.
Đi ngang qua trước gian hàng bán kẹo bông, bước chân cô ngừng lại.
Cô mua một cái kẹo bông. Làm kẹo là một ông lão, tay nghề tốt mà trầm ổn, đếm không rõ hết mấy vòng, trên cái que trúc đã quấn ra một cái kẹo bông còn lớn hơn mặt người, trắng trắng như tuyết, nhìn rối tung mềm mại, ngược lại cũng có mấy phần rất giống tuyết ở phía xa kia.
Cố Phán cầm lấy que kẹo cũng không đi ngay, mà trực tiếp đứng ở trước gian hàng bắt đầu ăn. Đằng sau lại có người tới mua kẹo, ông lão trái lại cũng không vội vã thu tiền của cô, cứ như vậy để mặc cô đứng ở đó ăn.
Thẩm Mộ Ngạn ở cách đó không xa đứng một lúc lâu, sau cùng anh yên lặng đi tới phía trước gian hàng.
Anh cũng không lên tiếng, chỉ dùng tay ra hiệu mua kẹo đường với ông lão, que trúc ở trên máy lại bắt đầu quấn từng vòng một, ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn ném ở phía trên, nhưng lực chú ý lại hoàn toàn đặt ở bên cạnh.
Lúc anh mua kẹo được một nửa, người ở bên cạnh mới bỗng nhiên có động tác. Sau một loạt tiếng xột xoạt, cô gái nhỏ bỗng nhiên tiến gần về phía anh hai bước.
Khoảng cách giữa hai người vốn cũng không xa, cô đột nhiên chủ động càng kéo thân ảnh của bọn họ lại gần hơn. Thẩm Mộ Ngạn chưa quay người lại, chỉ cảm thấy ống tay áo khoác của mình bỗng nhiên bị người kéo một cái.
Lực rất yếu, thật giống như con thú nhỏ ôm đồ ăn lạc đường trong rừng rậm, tỉnh tỉnh mê mê, gõ cửa nhà người thợ săn.
Lúc ấy ánh mắt của Thẩm Mộ Ngạn hơi hơi ngưng đọng lại một chút, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục. Anh không để bất kỳ ai phát giác ra sự khác thường của mình, quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang bên đó.
Hai gò má của cô gái nhỏ bị đông cứng đến hơi đỏ lên, mí mắt có chút sưng, nhưng con ngươi lại rất sáng.
Cô mím môi, dường như rất xấu hổ, rất ngượng ngùng, thật lâu sau, mới lặng lẽ nhỏ giọng nói với anh
——
"Cái đó, kẹo của anh em mời anh ăn, thế nào?"
Thẩm Mộ Ngạn im lặng không lên tiếng, con ngươi trong trẻo lạnh nhạt chờ đợi lời kế tiếp của cô.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, một giây sau, cô lại bổ sung thêm một câu ——
"Có điều... Có lẽ cần anh trả tiền trước, khụ, anh cũng giúp thanh toán phần tiền kia của em đi, sau này em cộng hai cái lại trả tiền cho anh." Suy nghĩ một chút, cô lại thêm một câu, "Gấp mười lần."
Thẩm Mộ Ngạn chỉ yên lặng liếc nhìn cô, một hồi lâu cũng chưa mở miệng.
Về sau Cố Phán không nhịn được nữa. Cô cầm cây kẹo bông đã ăn hết một nửa bị ông lão bán hàng kia nhìn chằm chằm nửa buổi, không thể không bỏ xuống mặt mũi quý giá của đại tiểu thư, có chút cam chịu lại nói một câu với Thẩm Mộ Ngạn ——
"Coi như em mượn, sau này em trả lại cho anh gấp mười lần."
Lúc cô nói chuyện cái tay đang túm lấy ống tay áo của Thẩm Mộ Ngạn cũng không buông ra, thật lâu sau, mới nghe thấy người đàn ông ở bên cạnh lên tiếng: "Bao nhiêu tiền?"
Lời này hẳn là hỏi ông lão bán hàng.
Ông lão ở đối diện mỉm cười nói giá một cái, Thẩm Mộ Ngạn nghe qua, lại lạnh nhạt bổ sung: "Hai cái."
-
Bởi vì một cái kẹo bông, con đường tiếp theo vị trí của Thẩm Mộ Ngạn từ sau lưng Cố Phán, đã biến thành ở bên cạnh Cố Phán.
Giữa không trung, tuyết vẫn đang tung bay phấp phới, rải rác rơi trên bờ vai của hai người, phía trước đèn đường sáng tỏ, dưới ánh sáng vàng phiêu tán qua lại thuận theo chút gió lạnh thổi mảnh tuyết xoay tròn đẹp đẽ lạ thường.
Hai người cùng đi một đường rất xa, cũng không ai mở miệng nói chuyện trước.
Về sau, kẹo bông trong tay Cố Phán đã ăn xong, cô tùy tiện tìm một thùng rác ở bên đường ném que kẹo vào. Còn chưa kịp quay người lại, trước mặt đã có người đưa tới một cái kẹo bông hoàn toàn mới chưa được động tới.
Cô gái nhỏ hơi kinh ngạc, quay người thoáng liếc nhìn qua bên phía người đàn ông.
Trước đó cô khóc quá dữ dội, kính sát tròng đã sớm trôi đi mất, mí mắt sưng tấy không thoải mái, tầm nhìn cũng giống như cách một tầng gì đó. Cho nên lúc nhìn Thẩm Mộ Ngạn, cô vô thức híp híp mắt.
Qua một lát hình như nhận ra dáng vẻ này của mình có chút không lễ phép, cho nên người còn chưa thấy rõ, cô đã thu lại ánh mắt.
Cô lại nhìn kẹo bông mà anh đưa qua một chút, sau một lúc lâu mới nhận lấy, lên tiếng nói: "Cảm ơn."
Thẩm Mộ Ngạn không đáp lại, chỉ yên tĩnh đứng ở bên cạnh cô.
Cố Phán rõ ràng cảm nhận được bầu không khí hơi khác, cái miệng nhỏ của cô vừa ăn kẹo, vừa lơ đãng hỏi một câu: "Anh không ăn thì mua làm gì vậy?"
"Mua thay người khác." Thẩm Mộ Ngạn rủ mắt nhìn cô gái nhỏ, giọng nói có chút tương tự như gió tuyết quanh người, đều mang theo cảm giác lạnh lẽo, "Anh ta không tới."
Cố Phán ngoan ngoãn gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Thật lâu sau, cô gái nhỏ bỗng nhiên nói một câu: "Người lớn mấy người, có phải là thường xuyên nói mà không giữ lời không?"
Cô cũng không muốn chờ Thẩm Mộ Ngạn đáp lại mình, hình như nghĩ đến chuyện đau lòng mấy ngày nay, dáng vẻ suy sụp lại lẩm bẩm nói: "Rõ ràng đã nói sẽ để cho người ta sống cuộc sống mà mình thích, nhưng vì sao còn muốn hạn chế chuyện người ta thích làm chứ?"
Thẩm Mộ Ngạn không biết nên nói gì, anh hiểu cảm giác của cô, cũng hiểu ý của bà Cố, lúc ấy với Cố Phán mà nói anh chỉ là một người qua đường xa lạ, không có tư cách phán xét hay khuyên bảo.
Có điều, cũng may cô gái nhỏ cũng không mong đợi có thể có được cái gì từ trên người anh, giống như tự lầm bầm lầu bầu, nói xong thì lại tiếp tục đi về phía trước.
Sắp tới lễ Giáng Sinh, trên đường dành riêng cho người đi bộ đã nồng đậm không khí Giáng Sinh, khắp nơi có thể thấy cây thông Noel được treo đèn màu, đi qua đi lại có không ít cặp tình nhân đang kéo tay thân mật đi ở phía trước.
Cố Phán khóc đến mức mắt hơi đau, lúc trước túi xách cũng để ở bên chỗ lái xe, ví tiền và điện thoại cũng quên ở trong túi. Cô vốn nghĩ mình hứng chút gió lạnh rồi lại yên tĩnh thêm một chút, nhưng lúc này lại khó chịu muốn về nhà.
Cô hơi do dự, vừa định quay sang người đàn ông bên cạnh mượn điện thoại dùng một chút, bỗng nhiên lại nghe thấy xa xa một hồi tiếng thử âm vang lên.
Cô ngây người ra, một lát sau, tiếng ghita bên kia vang lên, cô gái nhỏ cảm giác máu trong người giống như là lại lần nữa sôi trào, hào hứng chạy tới phía bên đó.
Đứng bên đó chính là mấy thành viên trong ban nhạc mà Cố Phán thành lập lúc trước, vốn dĩ bọn họ đã lên kế hoạch xong mấy ngày này sẽ biểu diễn ở trên phố, không nghĩ tới chỗ Cố Phán sẽ xảy ra sự cố.
Bọn họ biết suy nghĩ của Cố Phán, cho nên coi như không có cô, bọn họ cũng muốn tiếp tục kế hoạch kia.
Có điều, có thể bắt gặp Cố Phán lại là bất ngờ không ai ngờ tới.
Cô gái nhỏ và thành viên ban nhạc ở xa xa nhìn nhau mấy giây, lúc này liền quyết định ——
Cô rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn, dưới bầu trời tuyết bay lả tả dặn dò anh: "Anh chờ em một chút nhé, chờ lát nữa em sẽ trả lại anh tiền kẹo bông! Gấp mười lần!"
-
Sau này trong một đoạn thời gian rất dài, Thẩm Mộ Ngạn vẫn nhớ kỹ cái đêm đông đó.
Cô gái nhỏ đứng ở đầu đường với đèn neon rực rỡ, trên tóc dài tung bay có một chút tuyết trắng nhỏ vụn. Dường như cô không cảm thấy chút lạnh lẽo nào, đánh đàn ghita, cất giọng hát lên ca khúc mới mà cô vừa viết xong.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ ánh mắt ở xung quanh đều tụ lại trên người cô, cô là trung tâm thế giới, là ánh sáng trong màn đêm.
Thế nên trước đó ở quán bar, lúc cô mặc váy đỏ đi lên sân khấu chuẩn bị hát cho anh nghe, còn nói muốn tỏa sáng cho anh xem, con sóng dưới đáy lòng Thẩm Mộ Ngạn cũng muốn mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.
Thẩm Mộ Ngạn không có khoảnh khắc nào cảm thấy mãnh liệt bằng khi đó, mãnh liệt đến mức đáy lòng anh, bên tai anh chỉ lại một giọng nói ——
Cô gái nhỏ của anh, đúng là đã lớn rồi.
Về sau, buổi biểu diễn trên phố rất thành công, tâm trạng vốn sa sút uể oải của cô gái nhỏ cũng bừng bừng sức sống một lần nữa.
Cô lấy ra tờ100 đồng từ trong hộp ghita, chạy chậm về phía Thẩm Mộ Ngạn.
Sau khi đứng vững, đôi mắt to của cô lấp lánh, cười ngọt ngào còn hơn kẹo bông đường vừa nãy.
"Em không nói dối nhé, đã nói gấp mười thì là gấp mười! Này, trả cho anh."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẹo bông đường vừa rồi 5 đồng một cái, hai cái 10 đồng, gấp mười tính ra, trái lại đúng là 100 đồng.
Thẩm Mộ Ngạn im lặng nhìn vào mắt cô một lát, cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy tờ tiền giấy đó.
Bên kia bạn bè trong ban nhạc đã thu thập xong thiết bị, chuẩn bị đi ăn mừng buổi biểu diễn đầu tiên của bọn họ. Tâm tư của cô gái nhỏ sống lại rồi, cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, cũng không quay đầu lại, vừa chạy trở về, vừa vẫy tay chào tạm biệt người đàn ông ở phía sau.
"Tối nay cảm ơn anh nhé, tạm biệt!"
Một tiếng tạm biệt, đã là cách mấy năm.
Lúc gặp lại, hai người ở trên máy bay vô tình gặp gỡ
Có điều, nói là gặp gỡ ngẫu nhiên, chẳng bằng nói là Thẩm Mộ Ngạn cố ý. Lúc cô gái nhỏ trò chuyện với anh trên Wechat, đã nói đến chuyện thời gian đó muốn cùng bà nội ra nước ngoài, sau đó lén chuồn về nước, cũng ngay lập tức báo cáo hành trình với anh.
Anh cũng đang có ý định về nước, thế là liền bảo Lý Trì mua cùng chuyến bay với cô.
Về phần chuyện sau này, trái lại là phát triển có chút vượt quá dự liệu của anh.
Hồi ức đến đây kết thúc, cô gái nhỏ đang ngủ say ở bên cạnh anh, cánh tay của anh cũng bị cô ôm chặt, một mực chưa buông ra.
Vốn dĩ đêm nay Thẩm Mộ Ngạn cũng không có việc gì, chỉ muốn trước tiên đi phòng tắm dội nước một cái rồi lại ra với cô.
Lúc này, di động đặt trên bàn trà trong phòng khách chợt vang lên.
Thẩm Mộ Ngạn khẽ nhíu mày, động tác cẩn thận đứng dậy.
Người gọi tới là Lý Trì, dưới tình huống bình thường, anh ta rất ít khi chủ động gọi điện thoại tới sau giờ làm việc của tổng giám đốc, trừ phi là tình huống vô cùng khẩn cấp.
Sau khi điện thoại kết nối, Lý Trì ở bên kia mở miệng trước ——
"Tổng giám đốc, chi nhánh nước ngoài xảy ra chuyện rồi."