Cường Thế Sủng Ái

Chương 78


trước sau

Vào khoảnh khắc bị tố cáo kia, Trần Tiến cảm thấy mình phải chịu oan ức cực lớn.

Anh ta cảm thấy mình khác nào một người tiền nhiệm bị vứt bỏ, nhìn đương nhiệm của kẻ bạc tình ở trước mặt làm mưa làm gió, anh ta lại vẫn phải chịu đựng cùng nhường nhịn.

Nhưng kết quả là, lại vẫn còn muốn như vậy nữa?!

Trần Tiến không nhịn được. Sau khi Cố Phán nói dứt lời, cũng hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn rống lên một tiếng: "Lão Thẩm! Cậu có thể để người này nhà cậu nói chút lý lẽ không hả?!"

Thẩm Mộ Ngạn chẳng để ý tới người nào, mà là chậm rãi bước lại gần. Lúc nhìn thấy hộp sữa bò Vượng Tử trên bàn trà, anh rất bình tĩnh nói: "Cô ấy đúng là không uống cái này."

Tuy lời này có chút vô thưởng vô phạt, nhưng cũng may là đứng về phía Cố Phán. Cô nghe xong thì thầm có chút đắc ý, nhưng cô chưa kịp hướng về phía Trần Tiến làm ra cái gì thể hiện tư thế của người thắng cuộc thì người đàn ông ở bên cạnh lại bất ngờ mở miệng ——

"Có điều, hai ngày trước lúc kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nói gì em quên rồi à?"

Động tác của Cố Phán cứng đờ.

Cả nhà bọn họ trước đó có làm kiểm tra sức khoẻ cuối năm, ông bà nội cứ một mực bắt cô kéo Thẩm Mộ Ngạn theo cùng, nói anh có một mình, cũng không có người nhà chiếu cố.

Cô vốn còn sợ Thẩm Mộ Ngạn bận việc mà từ chối, nhưng không ngờ người đàn ông kia trái lại đồng ý rất sảng khoái.

Hôm kiểm tra sức khoẻ anh còn tự mình lái xe tới, đưa bọn họ đến bệnh viện.

Trên đường đi, anh trai cô Cố An Nam còn không có ít lần bới móc Thẩm Mộ Ngạn. Về sau, bà nội cũng không nhìn nổi nữa, ngầm véo anh ấy một cái để anh tém lại, nhưng Thẩm Mộ Ngạn lại vẫn như trước không có phản ứng gì lớn.

Quá trình kiểm tra sức khoẻ tương đối thuận lợi. Bệnh viện tư nhân này, nhà họ Cố bọn họ cũng có cổ phần, lúc tới đó viện trưởng tự mình đi đến một đường bật đèn xanh cho bọn họ, bởi vậy tốc độ rất nhanh.

Mỗi năm Cố Phán đều sẽ đi qua loa lấy lệ, nhưng đối với kết quả kiểm tra cùng lời của bác sĩ, cô luôn không hề để tâm.

Nhưng năm nay có người đàn ông này ở bên cạnh, trái lại là nghiêm túc nghe bác sĩ nói ra một chút bệnh vặt trên người cô, rồi còn có dặn dò chuyện cô cần phải chú ý.

Mà trong đó có chuyện, bảo cô bớt kén ăn, uống nhiều sữa tươi.

Cố Phán căn bản không để ý, lời này bác sĩ gần như mỗi năm đều sẽ nói, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghe.

Nhưng ai mà ngờ, sau ngày đó, người đàn ông này liền để mắt tới cô.

Lúc ở nhà còn tốt, cô luôn có thể giả vờ mà lừa gạt qua được. Chỉ khi nào gặp mặt, anh nhất định phải dỗ dành ép để cô uống hết sữa bò.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hôm nay cô bị bắt nạt đến thảm, cơm cũng chưa ăn, tự nhiên cũng quên mất chuyện này.

Giờ nghe anh nhắc đến, trong lòng thoáng chốc sinh ra dự cảm không tốt.

Quả nhiên, một giây sau, chỉ thấy người đàn ông bình tĩnh hướng về bên phía Chu Khởi mở miệng: "Gọi người của cậu cho thêm cốc sữa bò tinh khiết qua đây."

Cố Phán: "..."

-

Về sau mãi đến ăn được cơm, Cố Phán đều tức giận không thèm để ý đến Thẩm Mộ Ngạn, đối với cốc sữa bò trên bàn kia cũng như không nhìn thấy.

Mấy người anh em ở bên cạnh hóng hớt, mặc dù Trần Tiến nhìn cô bé kia ăn quả đắng, nhịn không được muốn cười trộm, nhưng vẫn có chút nhìn không hiểu tình huống hiện tại.

Anh ta sáp lại gần bên chỗ Hoắc Lâm, nhỏ giọng thầm thì: "Lão Thẩm với vị kia nhà hắn hiện tại lại đang diễn cái vở nào hả?"

Hoắc Lâm giống như cười mà không phải cười, cầm chén rượu trong tay, thong thả lắc lắc cục đá ở bên trong, nói: "Vị kia nhà hắn chắc là không thích uống sữa tươi. Nhưng Lão Thẩm có lẽ vì quản bệnh kén ăn của cô ấy, lại nhất định bắt cô ấy uống."

Trần Tiến nghẹn lời, nếu thật là như vậy, vừa nãy cô bé này vì sao tố cáo anh ta cũng có thể hiểu được.

Anh ta cũng có thứ mình không thích ăn, nếu ai để anh ta ăn, anh ta có thể sẽ nôn chết.

Cố Phán về sau ăn hết gần một nửa đồ ăn mà đàn em của Chu Khởi đưa tới rồi không ăn được nữa. Thẩm Mộ Ngạn cũng không lại làm khó cô, cầm khăn ướt ở bên cạnh lên chu đáo đưa cho cô lau tay, sau đó đưa cốc sữa bò kia đến bên miệng cô.

Hành động này của Thẩm Mộ Ngạn khiến mấy người anh em đang ngồi nhìn ở bên cạnh đều có chút chịu không nổi, đặc biệt là Trần Tiến.

"Sao tớ cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn không giống như đang yêu đương, trái lại giống như nuôi đứa con gái ấy nhỉ?" Anh ta lại nhỏ giọng thì thầm một tiếng với hai người anh em ở bên cạnh.

Có điều Hoắc Lâm và Chu Khởi đều không quá để ý tới lời anh ta, cũng không có phản ứng gì.

Mà Cố Phán nhìn thấy cốc sữa bò trước mắt kia, lông mày nhỏ nhíu lại chưa từng buông lỏng.

Cô thật sự không muốn uống, thế nhưng đang ở trước mặt mọi người, nếu cô tùy hứng náo loạn với Thẩm Mộ Ngạn, hình như lại có phần quá mất thể diện.

Ngẫm nghĩ giây lát, cô nghiêm mặt nhận lấy cốc sữa bò kia.

Chỉ chốc lát, vừa muốn đưa đồ vào miệng bóp mũi uống cho hết, lại chợt nghĩ đến cái gì đó, cô nhìn về phía Thẩm Mộ Ngạn.

"Em có thể ngoan ngoãn uống cốc sữa bò này, nhưng anh phải để em xuống dưới xem náo nhiệt!"

Bầu không khí ở tầng dưới sôi động như vậy, tuy cô mặc một thân quần áo thể thao cái gì cũng không thể làm, nhưng ít ra có thể đi nhìn cảnh tượng vui vẻ cảm thụ một chút lửa chứ.

Cô cũng không muốn ngồi ngốc ở đây cùng với mấy ông lớn, chơi bài thì chơi không lại, bọn họ nói chuyện phiếm cô cũng không muốn nghe, còn không bằng đi xuống lầu.

Cố Phán nói xong lời này, hội Trần Tiến đều cảm thấy Thẩm Mộ Ngạn không có khả năng đồng ý.

Nào ngờ, người đàn ông kia nghe xong lời cô nói, thì rất bình tĩnh gật đầu, "Được."

Nói xong điều kiện, đại tiểu thư Cố vừa lòng hơn không ít.

Mặc dù sữa bò này với cô mà nói, vẫn là giống hệt thuốc đắng khó mà nuốt xuống, nhưng chí ít lần này động tác của cô nhanh hơn rất nhiều, bóp mũi ngửa đầu rồi ừng ực, ừng ực uống cạn hơn phân nửa.

Còn lại non nửa cốc, cô đưa cho Thẩm Mộ Ngạn, khoát khoát tay, "Không được, uống nữa em sẽ nôn thật mất."

Người đàn ông cũng không làm khó cô, đón lấy cái cốc đặt lên trên bàn trà, lại cầm khăn tay lên lau miệng cho cô.

Cố Phán cảm thấy thời gian cũng xấp xỉ rồi, vội vàng đứng dậy, tùy tiện lên tiếng chào ba người đàn ông ở bên kia xong thì tràn đầy hứng khởi chạy xuống tầng dưới.

Trần Tiến không nhịn nổi nữa, hỏi Thẩm Mộ Ngạn: "Lão Thẩm, cứ để cô ấy xuống lầu như vậy à? Không phải tớ hù dọa cậu đâu, thanh niên ở dưới đó rất đông, người này nhà cậu mải chơi như thế, đừng để bị người lừa chạy mất."

Mặt mày Thẩm Mộ Ngạn thản nhiên, điệu bộ nhưng là không quá để ý. Ánh mắt một mực đuổi theo bóng lưng Cố Phán, sau khi nhìn thấy cô xuống đến tầng dưới, đi vào trong đám người, anh mới lên tiếng.

Anh là nói với Chu Khởi: "Để người của cậu dọn ra mấy chỗ ở quầy bar phía dưới, chúng ta xuống đó."

"..."

-

Lúc Cố Phán đi đến xung quanh đám đông, đúng lúc gặp được hai cô bé đang battle trong trung tâm sàn nhảy.

Nhưng cũng không phải trạng thái đối chọi gay gắt, không khí chung quanh sôi động, giữa hai người họ nhìn cũng rất hài hòa.

Cố Phán nhìn đến say sưa, về sau bọn họ nhảy xong, giải tán rồi, giữa sàn nhảy lại khôi phục kiểu nhảy loạn người chen người.

Đại tiểu thư Cố thật ra đã sớm ngứa ngáy trong lòng, nhưng bản thân như này thật sự là quá mức nổi bật chói mắt, cô cũng không vứt nổi sĩ diện này, dứt khoát lui về phía sau mấy bước, dự định đi chỗ khác dạo chơi.

Nếu nhớ không nhầm, bên kia có người pha rượu đang biểu diễn, người vây xem cũng tới không ít.

Cô vừa nghĩ vừa nhìn về nơi xa kia, tầng một quá đông người, âm thanh lại rất tạp nham, cô muốn tìm một phương hướng cũng quả thực có chút tốn sức.

Bất chợt, bên cạnh có người kêu tên cô một tiếng, nghe giọng điệu còn có vẻ rất kinh ngạc.

"Cố Phán?!"

Cố Phán nghe tiếng quay đầu lại, nhận ra người gọi cô lại là một cô bé, chẳng qua nhìn mặt đối phương, cô không nhận ra được là ai.

"... Cô là?"

Cô gái ở đối diện xém chút nữa bị cô làm cho tức đến phun máu, còn tưởng rằng Cố Phán cố ý, khẽ nghiến răng, "Thế nào? Mấy năm không gặp bạn học cũ, giờ không nhận ra nữa à?"

Vừa nhắc tới mấy chữ bạn học cũ này, thoáng chốc trong đầu Cố Phán liền tuôn ra mấy tên người có ấn tượng sâu sắc. Phản ứng một lúc, mới nhớ ra người trước mắt là ai.

"À... Là cô à."

Cố Phán không để ý lắm cười lạnh một tiếng, đối với đối phương cũng không còn thái độ ôn hòa lễ phép vừa rồi.

Cô gái này tên gọi Đổng Tri, là bạn học của cô và Đổng Thiện Thiện thời đại học.

Bởi vì cô ta và chị em tốt của cô cùng họ, cho nên ở trong lớp thường xuyên bị mọi người lấy ra so sánh. Chẳng qua phương diện nào cô ta cũng kém Đổng Thiện Thiện một cái đầu.

Cố Phán và người chị em vốn dĩ không quá để ý đến chuyện này, thậm chí lúc mấy bạn học nam nói đùa, còn rất nghiêm túc xin bọn họ, đừng đem hai người ra so sánh nữa. Nhưng bọn họ chẳng có một chút trí nhớ nào, hôm nay so sánh dáng người của hai người, hôm sau lại so gia thế.

Quan trọng nhất là, Cố Phán lúc ấy ở trường học được cho là nhân vật nổi tiếng cấp bậc hoa khôi giảng đường, Đổng Thiện Thiện là bạn thân nhất của cô, chú ý nhận được khẳng định cũng nhiều hơn.

Cho nên rất nhiều người đều hiển nhiên khen Đổng Thiện Thiện nhiều hơn một chút.

Dần dà, Đổng Tri sinh lòng bất mãn.

Nhưng suy nghĩ của cô gái này lệch lạc vô cùng, cô ta ngại nhà họ Thẩm và nhà họ Cố, chưa bao giờ biểu hiện ra rõ ràng ở trước mặt các cô.

Bởi vậy các cô cũng vẫn luôn thấy rất có lỗi với cô ta. Hai người lúc ấy còn thương lượng, làm thế nào có thể đền bù cho cô ta một chút nữa.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng ai có thể ngờ được, Đổng Tri này về sau lại ở sau lưng đâm một đao.

Lúc ấy Đổng Thiện Thiện thích một đàn anh lớp trên, cô ấy xấu hổ, không dám chủ động tới gần. Khi đó Cố Phán vẫn luôn tìm cách làm sao có thể để đàn anh kia chú ý tới chị em của mình, hai cô gái nhỏ không có việc gì thì sẽ tụ lại một chỗ thương lượng kế hoạch.

Nhưng nào ngờ, chưa qua bao lâu, đàn anh kia đã hẹn hò với Đổng Tri rồi.

Theo lý thuyết cái này cũng không có gì, Đổng Thiện Thiện mặc dù khó chịu hai ngày, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Khó chịu chính là, lúc các cô ngày nào đó đi toilet, nghe thấy được đối thoại của Đổng Tri cùng bạn thân của cô ta.

"Tiểu Tri này, không phải cậu nói tướng mạo của đàn anh kia không phải kiểu cậu thích à? Sao còn đột nhiên bắt đầu qua lại với anh ta vậy?"

Lúc ấy giọng điệu Đổng Tri nhẹ nhàng, nhưng lại không giấu được đắc ý, "Tớ không thích, nhưng có người thích nha."

"Hả? Ai vậy?"

"Đổng
Thiện Thiện chứ sao." Đổng Tri quay về phía gương dặm lại trang điểm, "Tớ có thích hay không không quan trọng, nhưng tớ cướp người mà cô ta thích, khiến cô ta không thoải mái, tớ sẽ vui vẻ. Tớ cũng sống dưới cái bóng của cô ta bao lâu rồi, ha, lần này không dễ dàng gì có thể để cô ta cũng nếm thử mùi vị này, sao tớ có thể dễ dàng buông tha cơ hội chứ?"

Lúc ấy Cố Phán hoàn toàn không nhịn nổi, lập tức đi lên đem người sửa chữa một trận.

Sau khi Đổng Tri bị đánh qua, giống như cũng không muốn giả bộ nữa, đỏ mắt chỉ trích Cố Phán và Đổng Thiện Thiện, cuối cùng thậm chí náo loạn đến cả trường đều biết.

Về sau, nam sinh trong lớp tém lại chút, nhưng thù oán giữa Đổng Tri và Cố Phán, lại bởi vậy mà kết.

Chỉ có điều, các cô tốt nghiệp lâu như vậy, Cố Phán đã sớm đã quên có người như vậy tồn tại, chẳng ngờ hôm nay tình cờ gặp ở đây.

Hơn nữa...

Nếu nhớ không nhầm, lúc đi học, gương mặt của Đổng Tri không dài như này mà?

Đây là qua dao kéo rồi?

Cố Phán lạnh lùng đảo mắt qua cô ta một chút, bật cười, "Xin lỗi, cô thay đổi nhiều quá, nhất thời không nhận ra."

Đổng Tri biết Cố Phán đang ngầm trào phúng cái gì, cô ta cắn răng, nhịn một chút, đột nhiên cũng cười đánh giá Cố Phán một phen: "Đúng nha, nhiều năm như vậy rồi, có thay đổi là chắc chắn. Có điều thay đổi của cô cũng rất lớn đó, giờ cũng đi con đường này à?"

Tuy gương mặt của cô Cố này, vẫn xinh đẹp đến phách lối như trước, nhưng đến quán bar mà mặc một thân quần áo thể thao, thật đúng là muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị.

Đương nhiên Cố Phán biết đối phương có ý gì, trong lòng vừa phiền vừa không kiên nhẫn, không muốn cãi vã với cô ta nữa, lại nhìn nhìn trước mặt, muốn tìm một vị trí ngồi xuống.

Cùng lúc đó, mấy người đàn ông mới ngồi vững ở quầy bar rơi vào trong tầm mắt Cố Phán. Thẩm Mộ Ngạn mặc một thân trang phục nghiêm túc ngồi ở chỗ đó, đánh mắt nhìn qua, không chỉ là khí chất, cả người anh từ trên xuống dưới đều dường như không ăn khớp với mọi thứ xung quanh.

Cô có chút ngây người, không nghĩ ra sao mấy người này bỗng nhiên xuống đây.

Mà động tác chần chờ này của Cố Phán, ở trong mắt Đổng Tri, lại có một phen lý giải hoàn toàn khác.

Cô ta cho là Cố Phán nhìn trúng người đàn ông mặc âu phục ở chỗ xa xa kia, nghĩ lại, liền động tâm tư.

"Thích người đàn ông ở bên kia hả?" Đổng Tri cười cười, vạn phần lẳng lơ hất mái tóc xoăn gợn sóng ngang vai của mình, "Nhưng đáng tiếc, xem chừng kiểu đàn ông thành thục kia, sẽ không thích kiểu người như cô..."

Đổng Tri không nói hết lời, nhưng ánh mắt có ý riêng nhìn về phía ngực Cố Phán, ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Cố Phán cũng sắp bị cô ta làm cho tức cười, vừa định phản bác, đã thấy người kia lại mở miệng: "Chờ mà nhìn đi, xem tôi làm thế nào quyến rũ anh ta."

Nói xong, liền uốn éo vòng eo đi về hướng bên đó.

Có sao nói vậy, Đổng Tri này tuy khuôn mặt sửa chữa không ít, nhưng dáng người vẫn giống như lúc đi học, đặc biệt... khiêu gợi.

Chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên mảnh mai thì mảnh mai, nhất là lúc này cô ta mặc lại là váy ngắn bó sát người có thể nổi bật đường cong, một mảng lớn trắng như tuyết bên dưới xương quai xanh, khe rãnh cùng đường cong mập mờ, dưới ánh đèn lóe lên trong quán bar, càng thêm bắt mắt.

Người đẹp thế này, gần như đại đa số đàn ông đều sẽ thích.

Đổng Tri rất tự tin về khuôn mặt cùng dáng người hiện tại của mình, huống hồ cô ta cũng cảm thấy, đàn ông có thể đến quán bar, cho dù ăn mặc đứng đắn đi nữa, chắc chắn bên trong cũng có suy nghĩ đen tối.

Cô ta chủ động đưa qua, cũng không tin người đàn ông kia không cắn câu.

Vả lại không thể không nói, ánh mắt Cố Phán quả thật không tệ, vừa rồi cách khá xa, Đổng Tri chỉ nhìn thấy một bóng người còn có thể nhìn, lúc này từ từ lại gần, phát hiện người đàn ông này thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

Đổng Tri đưa tay cầm lá bài poker trên quầy bar, sóng mắt lưu chuyển, xích lại gần Thẩm Mộ Ngạn.

"Anh đẹp trai, có thể phối hợp không? Em và bạn đánh cược, cược anh có thể cho em một nụ hôn hay không." Cô ta cố ý cúi xuống, cảnh xuân trước người lộ ra càng thêm rõ ràng, giọng điệu cũng mang theo mập mờ, "Nếu như anh đồng ý với em, vậy buổi tối em có thể cân nhắc đi theo anh nha."

Lời gợi ý này rõ ràng cực kỳ, buổi tối đi theo anh, ý tứ đại khái lỗ tai dài đều nghe ra được.

Đổng Tri cho là lần này mình chắc chắn thành công, nhưng nào ngờ, người đàn ông kia chỉ cau mày tránh về phía sau, "Phiền cô cách xa tôi một chút, mùi nước hoa trên người cô quá nồng."

Vẻ mặt Đổng Tri cứng đờ, ba người anh em ở bên cạnh nghe được lời này cũng đều thầm cảm thấy buồn cười.

Đổng Tri bị mất mặt, nhưng còn chưa muốn từ bỏ, dù sao cô ta không cần quay đầu lại cũng biết, bên kia Cố Phán khẳng định vẫn đang nhìn.

Cố Phán lại nghe không thấy cô ta nói cái gì, cũng không nghe thấy người đàn ông nói cái gì, cô ta không thể cứ quên đi như vậy!

Thế là Đổng Tri khẽ nghiến răng, cầm lá bài poker lên, lại mập mờ cười với Thẩm Mộ Ngạn, "Chẳng lẽ anh đẹp trai đây có bệnh ưa sạch sẽ? Vậy nếu không thì chúng ta cách lá bài poker hôn một cái, thế nào?"

Lúc cô ta nói chuyện, môi đỏ hơi trề ra, có thể nói là đem sự quyến rũ làm đến trình độ cao nhất.

Thẩm Mộ Ngạn không kiên nhẫn, nhàn nhạt cho Chu Khởi một ánh mắt, người bên kia hiểu ý, nhịn cười, đưa tay ra hiệu cho đàn em đang canh giữ ở bên cạnh.

Đổng Tri vốn còn muốn lại khẽ nghiêng về phía trước, nào ngờ trực tiếp bị hai người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen ngăn lại. Hai người đó chẳng chút thương hương tiếc ngọc, xách cánh tay cô ta rồi đẩy cô ta ra phía ngoài.

Cô ta lảo đảo một cái, tỏ vẻ ngã sấp xuống.

Đổng Tri thầm oán hận, nhưng lại thấy mấy người bên cạnh người đàn ông kia đều nhìn có vẻ khí chất không tầm thường, nghĩ có lẽ thân phận cũng không thấp.

Cô ta lại náo loạn tiếp, phỏng chừng cũng sẽ không có quả ngon gì để ăn.

Cho nên Đổng Tri chỉ có thể khẽ nghiến răng, đi trở về.

Cố Phán thấy toàn bộ quá trình, lúc này nhìn Đổng Tri chán nản quay lại, nụ cười trên mặt nhịn thế nào cũng không được.

Đổng Tri thấy vẻ giễu cợt như vậy của cô, trong lòng càng hận hơn.

"Hả hê cái gì! Người đàn ông tôi không giải quyết được, cô cũng không có khả năng chơi được! Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, cô ở đây cười là có ý gì!"

Cố Phán thật sự bị dáng vẻ này của cô ta chọc cho sắp cười ra nước mắt rồi. Cô vừa lau khóe mắt một cách khoa trương, vừa nói: "Tôi xem cô đừng lấy họ Đổng nữa, sửa họ Ngô đi, Ngô Tri rất dễ nghe."

Đổng Tri ban đầu còn chưa kịp phản ứng, cách hai giây, mặt cũng đen thui.

"Cô có ý gì!"

"Có ý gì?" Cố Phán nhếch môi, "Ý là để cô trợn to mắt lên mà nhìn đấy."

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói rồi, cô quay người đi về phía Thẩm Mộ Ngạn.

Trần Tiến là người đầu tiên phát hiện ra cô, thấy cô đi tới, vội vàng huých người anh em ở bên cạnh.

"Này, người nhà cậu tới rồi."

Thẩm Mộ Ngạn chậm rãi quay người, thấy Cố Phán đi tới, cũng không có phản ứng gì lớn.

Chỉ thấy đại tiểu thư Cố ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trực tiếp ôm chầm lấy cổ người đàn ông, cơ thể khẽ chuyển, ngồi vào trong lòng anh.

Bầu không khí trong quán bar u ám lại mập mờ, bốn phía đều là tiếng nhạc điện tử từ DJ hoặc là tiếng thét chói tai của thanh niên nam nữ.

Cố Phán ngồi ở trong lòng của người đàn ông, vươn tay ra, nắm lấy cằm anh.

"Ngài đây, mời ngài một nụ hôn miễn phí, có muốn không?"

Ánh mắt Thẩm Mộ Ngạn tĩnh mịch liếc nhìn cô, một lúc sau, cúi người qua.

Ba người anh em vẫn vây xem ở bên cạnh lúc này đều chậc chậc hai tiếng ở trong lòng. Trần Tiến càng nhỏ giọng thầm thì: "Cái thứ ngoài lạnh trong nóng này giờ thật sự không được rồi, đại tiểu thư Cố thật đúng là có biện pháp, bội phục, bội phục."

Chu Khởi và Hoắc Lâm đều cười mà không nói, quay đầu tiếp tục uống rượu.

Nụ hôn của hai người kéo dài đại khái hai phút đồng hồ, lúc tách ra, Cố Phán thở hổn hển không ngừng.

Cô vội vã liếc mắt nhìn về bên kia, phát hiện Đổng Tri còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không thể tin.

Cô đắc ý, thỏa lòng thỏa dạ rồi, chuẩn bị nhảy xuống lại mắng đứa con gái kia mấy câu.

Nào ngờ, người đàn ông đang ôm cô, bỗng nhiên xiết chặt cánh tay, kéo cô trở lại.

Thoáng chốc, cằm của Cố Phán cũng bị người đàn ông nắm lấy, giữa lông mày anh còn mang một chút mập mờ chưa tan lúc vừa mới hôn.

"Sao? Dùng xong là muốn ném à?"

Anh cúi đầu cắn lên đôi môi sưng đỏ của cô giống như trừng phạt, sau đó, kề sát khóe miệng của cô, giọng khàn khàn ám muội lẩm bẩm ——----

"Em nghĩ hay lắm."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện