Lộc thu thành lại ăn tiệc tưng bừng
sáng ngày thứ tư, diệp tu cáo biệt mọi người tiếp tục lên đường ra chiến trường
hành trình dài cuối cùng tới khanh tân thành chỉ cách một dãy núi một khu rừng nữa là tới nơi
thời gian không gấp diệp tu quyết định đêm nay ở đây nghỉ ngơi vậy
đêm đến, diệp tu ngồi trong phòng nhập định lắng đọng lại cảnh giới
ánh trăng cao, tĩnh lặng đường phố, một tiếng kêu thảm thiết
“a...a...a”
diệp tu nhíu mày đi xuống dưới xem xét tình hình
chưởng quầy vẫn chưa ngủ ngồi một mình kiểm kê sổ sách hắn vừa thấy có người xuống liền nói “thiếu niên tốt nhất đừng ra ngoài không phải chuyện của mình thì đừng quan tâm kẻo họa sát thân”
diệp tu nhẹ nhàng đáp “đa tạ nhắc nhở ta chỉ đi ra ngoài hít tý gió trời không có ý định lo chuyện bao đồng”
chưởng quầy bóng gió nói “dạo này yêu ma quỷ quái hoành hành, khánh tân thành hỗn loạn lắm”
diệp tu nghe xong không sợ ngược lại hứng thú nổi lên muốn kiến thức một chút yêu ma
thế là hắn không trò chuyện nữa một mạch rời đi ra phố nhàn nhả tản bộ
chưởng quẩy thở dài một hơi “haiz!lại sắp có án mạng”
khung cảnh trên phố vô cùng vắng lặng nhà nhà người người đều có máu chó mực và nước tiểu đồng tử trước cửa
diệp tu cũng không quá bận tâm dù sao mấy cái này kiếp trước thế giới hắn ở thời cổ đại cũng có
nhìn nhìn mấy cái thì cũng nhàm chán, hắn nhớ tới trong truyện linh di nhân vật chính gặp yêu ma quỷ quái thường là đi tới chỗ vắng vẻ âm u
thế là diệp tu tìm một ngõ hèm nhỏ gần bìa rừng đi vào
một cổ cảm giác lạ nổi lên nhanh nhạy khí cảm diệp tu cảm nhận được thứ dơ bẩn xuất hiện
nhưng khí tức rất phù phiếm rất khó để xác định chính xác vị trí cụ thể
nên hắn không quá nhiều hành động sợ đánh rắn động cỏ
diệp tu một bộ bình tĩnh đi về phía trước, cuối ngõ hẻm là một cái nghĩa trang lớn
chung quanh mộ phần um tùm cỏ khô quỷ hỏa ẩn hiện
mộ phần cảnh tượng huyễn hóa thành một tòa cổ viện tử
diệp tu muốn nhìn thử một chút thủ đoạn của yêu ma lợi hại cỡ nào nên không có mạnh mẽ thoát ra
cổ viện không khí vô cùng sáng sủa ấm áp gia nhân thủ vệ đâu đâu cũng có
bên trên lầu cao có một người phụ nữ tóc dài đẹp tuyệt trần đánh một khúc dịu êm đàn
tiếng đàn như có ma lực mạnh mẽ hút hồn người vô cùng đã nghe một lần thì lại muốn nghe thêm một lần
nhưng diệp tu tâm thần vững như bàn thạch không tý nào ảnh hưởng vẫn nhẹ nhàng bước vào cổ viện
chân hắn cách cửa 2 mét thì bọn thủ vệ đang say đắm nghe nhạc bổng chóc đồng loạt nhìn về hắn
cả đám như cùng một bộ não lập tức nói “người tiến vào chết”
diệp tu hừ lạnh bước tới lạnh lùng nói “ta nhìn thử ai giết ai xem nào lên đi”
khí thế như rồng đè ép không khí xung quanh, bọn thị vệ gầm rú chói tai nhân loại da mặt bắt đầu bong tróc răng nanh nhọn hoắc nổi lên, thân thể hư hóa quỷ khí nặng nề bao bọc
diệp tu khinh thường bỡn cợt “không diễn nữa sao?”
cả đám thị vệ mắt đỏ như máu cuồng loạn vô tri không chút nào để tâm, quỷ trảo đỏ tươi âm tà chi khí bao bộc đồng loạt cào tới
kim cương bá long quyền xuất đầu khí thế tập trung vào đầu quyền hung mãnh mà ra
diệp tu phong liễu bộ vận chuyển bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như đạp gió mà đi
nhẹ nhàng cùng bạo lực kết hợp hoàn mĩ tiến công
oanh
chung quanh quỷ vệ yếu thế thấy rõ bị chấn bay như viên đạn đại bác văng tứ tung
cả đám không sự tình đứng dậy nhưng quỷ thể mờ đi thấy rõ
tiếng đàn dịu êm bổng chút thay đổi trở nên quỷ mị âm tà nghe sởn cả sống lưng
quỷ vệ tập trung lại thành một vòng tròn xung quanh một con cao gầy dữ tợn nam vệ quỷ
cả bọn như bị điều khiển nhảy vào miệng tên kia không chút do dự
tên nam vệ quỷ càng nuốt quỷ quỷ khí càng đậm quỷ thể cũng bắt đầu biến đổi
cái đầu trọc lóc con mắt đỏ tươi ướt đẫm máu đỏ, thân thể gầy trơ xương, cái chân như chân người bị bỏ đói mấy tuần vậy
hai cánh tay cong cong vẹo vẹo treo búp bê mặt quỷ, những ngón tay dài hoắc như móng vuốt dã thú
con mắt hai bên sâu hóm như thiếu ngủ cả tuần, hàm thì kéo toạt tới mang tai nhọn hoắc sâu bò lõm chổm
diệp