Edit: Nana.
Beta: Phong Nguyệt.
- -----------------------------
Khi chuẩn bị đẩy cửa Lư Nguyệt Tình do dự một lát, bỗng nhiên nhớ tới những gì con gái hay làm thường ngày.
Bà đẩy cửa ra một khoảng trống, tiến lại gần hơn một chút và vẫy tay với người làm ý bảo anh ta có thể rời đi.
"......" Người làm nhìn Tam thiếu phu nhân đang ghé vào cạnh cửa, dáng vẻ hóng hớt "Để tôi yên", trong lòng giãy giụa một chút, nhưng vẫn quay đầu rời đi.
Ôi chao, gia đình giàu sang quyền quý này đúng là không dành cho người ta, phu nhân nhà giàu, làm trò, làm trò, đến điên rồi.
Lư Nguyệt Tình không biết người hầu của Cố trạch đều nghĩ như vậy, bà xuyên qua khe hở nhìn thấy Cố Cảnh Di đang đối diện với cửa, tức giận dậm chân một cái: "Chị, sao chị lại nói như vậy với em, rốt cuộc chị đang ở bên nào?"
"Cái gì mà ở bên nào?"
Giọng nói đó phát ra từ nơi khuất tầm nhìn của Lư Nguyệt Tình, trước đó không để ý, giọng nói có chút tức giận.
"Chị nghĩ cô đã bị mẹ chiều thành hư hỏng rồi.
Từ nhỏ Danh Tiêu đã không có cha mẹ ở bên, chính anh ba, chị ba của cô không làm tròn trách nhiệm của mình thì liên quan gì đến đứa nhỏ."
"Còn nữa, Danh Tiêu là con gái lớn của Cảnh Dương, tương lai ra ngoài xã hội, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nó.
Cô là một người cô mà lại nói câu từ quê lên, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ thế nào về Danh Tiêu đây?"
Giọng nói không cao nhưng lại cực uy nghiêm, Cố Cảnh Di sợ nhất chính là chị gái này, đuối lý không cãi được lui về sau mẹ, miệng lẩm bẩm nói: "Lam Nhã không phải người ngoài sao?"
Bang!
Những lời này quá nhỏ, Lư Nguyệt Tình nghe lén nên không rõ, không nhịn được tiến về phía trước để nghe rõ hơn, không chú ý dưới chân, đạp lên cửa.
Mắt bà thấy khe hở lớn hơn ngón tay trước mặt mở toang ra, vừa vặn đối diện với ba người phụ nữ trong phòng.
"......" Lư Nguyệt Tình: Bình tĩnh, nghĩ xem đứa nhỏ Cố Danh Tiêu sẽ đối mặt với trường hợp này như thế nào.
Nhưng mà sự thật chính bà cũng không nghĩ ra, bởi vì Tiêu Tiêu luôn tuân thủ nguyên tắc "Chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ chính là các người", hiên ngang hơn cả những kẻ bị nhìn lén.
Loại da mặt dày trời sinh đã có sẵn, lại có những phước lành, đẳng cấp của Lư Nguyệt Tình hiện tại vẫn còn xa tầm với.
Bà chỉ có thể xấu hổ cười cười, căng da đầu nói: "Mẹ, chị cả, mọi người đều ở đây ạ."
Cố Cảnh Di mới bị chị gái mắng, cả người bực bội, nhìn thấy thùng phát tiết chủ động dâng tới cửa, lập tức không khách khí nói: "Ây da, ánh mắt chị ba có phải không tốt không, không nhìn thấy tôi sao?"
Lần đầu Lư Nguyệt Tình bị bắt gặp nghe lén, trong lòng hoảng sợ, lại nghe thấy con chó cái âm dương quái khí, bà vô thức chế nhạo nói: "Ồ, xin lỗi, chào đại bác tiên phong của Tích Điên Nha."
"......"
"Chị ——"
"Phì ——"
Tiếng hét chói tai và tiếng cười đồng thời vang lên.
Cố Cảnh Di nhìn chị gái mình với vẻ không thể tin được, kéo lấy cánh tay, than thở nói: "Mẹ, mẹ nhìn chị cả đi, rốt cuộc con có phải em gái chị ấy không."
Cuối cùng lúc này Cố lão phu nhân cũng có phản ứng, bà ngẩng đầu lên khỏi cái bàn.
Bà ấy mặc một chiếc sườn xám được làm từ tơ tằm cải tiến màu lam nhạt, dáng người và khuôn mặt đều được chăm sóc rất tốt, mặt mũi kiêu căng thậm chí còn vài phần giống với Cố Cảnh Di.
Vừa nhìn đã biết, đây là người lớn lên thuận buồm xuôi gió, sống đến tuổi này cũng chưa từng phải chịu nhiều thiệt thòi.
Cố lão phu nhân không vui nhìn con gái riêng: "Cảnh Nhàn, sao con lại giúp người ngoài cười nhạo em gái mình." Nói xong bà ta quay đầu nhìn Lư Nguyệt Tình, ánh mắt không vui còn mang theo sự ghét bỏ.
Lư Nguyệt Tình siết chặt tay, móng tay đâm vào thịt, mang theo một chút đau đớn, vừa muốn xin lỗi, Cố Cảnh Nhàn lại nói: "Nghe nói hôm nay dì Chu tham gia chụp hình xuân hè của Elie, không biết liệu hôm nay dì ấy có mặc bộ đó hay không......"
"!!!"
Lời vừa ra, Cố lão phu nhân làm gì còn suy nghĩ quản việc nhỏ này, vội vàng đứng lên, bước nhanh vào nhà, kiểm tra lại chiếc áo sơ mi định mặc buổi tối.
Cố Cảnh Di thấy người duy nhất có thể chống lưng cho mình rời đi, quay đầu lại nhìn chị cả xa lạ với mình, lại nhìn chị ba nhà giàu mới nổi, tức giận dậm chân.
"Được rồi." Cố Cảnh Nhàn nhíu mày trách mắng: "Động tác dậm chân thật yếu ớt, bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi?"
"......" Cố Cảnh Di.
Moá, tức chết tui!
Cô gái "nhí nhố" bực tức chạy ra khỏi phòng.
Ngay khi cỗ máy ồn ào rời đi, trong nháy mắt căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lư Nguyệt Tình chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc, bà thật sự không biết sức chiến đấu của chị chồng lại mạnh như vậy.
Bà vẫn luôn cho rằng Tiêu Tiêu giống bà ngoại, bây giờ mới phát hiện, có lẽ có một nửa là giống bác của nó.
Cố Cảnh Nhàn không thèm để ý cô em gái của mình, nhướng mày nhìn về phía Lư Nguyệt Tình, hài hước nói: "Được rồi, sau ba năm rời khỏi Bắc Kinh, cuối cùng cô cũng có miệng?"
Lư Nguyệt Tình: "......"
Vốn dĩ định nói, cảm ơn!
Bà mím môi không dám phản bác, Cố Cảnh Nhàn cũng chỉ là thuận miệng, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đứng lên nhàn nhạt nói: "Cô đưa anh em Danh Đình tới sao? Tiệc tối còn phải mất một lúc nữa, bọn trẻ không biết đã đói chưa, chúng ta dẫn chúng đi ăn gì đó trước."
"Dạ, dạ." Lư Nguyệt Tình lúng túng đồng ý.
So với Cố Cảnh Di, quan hệ của bà và chị cả Cố Cảnh Dương càng xa lạ hơn, trong xa lạ còn có chút sợ hãi.
Lúc này bà chỉ có thể ngoan ngoãn như một đứa trẻ, đi theo sau đối phương.
Khác với cách cư xử với bà, ngay khi Cố Cảnh Nhàn vừa ra, lập tức có vài vị phu nhân nhiệt tình chào đón, cười nói bắt chuyện.
Khác với vẻ nghiêm khắc dạy dỗ em gái vừa nãy, lúc này tư thế của Cố Cảnh Nhàn đoan trang, đúng nghi thức, không sốt ruột cũng không khiến người khác cảm thấy bị khinh thường.
Mặc cảm tự ti trong lòng Lư Nguyệt Tình lại bộc phát, Cố Cảnh Nhàn nghiêng đầu chú ý tới bà, vô tình cau mày, nói với các vị phu nhân vây quanh mình: "Sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, tôi và em dâu ba đang muốn ra sau gọi bọn trẻ ăn cơm, hay là mọi người cùng đi đi."
Các phu nhân liếc nhìn nhau, giống như bây giờ mới phát hiện Lư Nguyệt Tình, cười nói: "Chắc là tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia à, chúng tôi còn chưa từng gặp đâu, nhìn Cố tổng