Edit: Nana
Beta: Phong Nguyệt
- --------------------------
Tiêu Tiêu không chỉ dùng tay, cô bé còn dùng mũi, ôm chặt em trai ra sức ngửi.
Hình như bánh bao nhỏ bị dọa sợ, ngoan ngoãn để chị gái ôm chặt, không dám cựa quậy.
Cặp mắt đen u buồn không gợn sóng trái ngược hoàn toàn với Tiêu Tiêu, cậu chỉ chăm chú nhìn cô bé, sóng nước chuyển động nơi đáy mắt, khi nhìn người khác phảng phất như chứa cả thế giới.
Tiêu Tiêu ngửi đủ rồi mới buông tay, trầm ngâm vuốt cằm.
Ây...
Ba, mẹ, em trai.
Vận may của mỗi thành viên trong gia đình này thật kì lạ.
Trên người mẹ thì gần như không có gì, ba thì bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ mịt, em trai nhìn bên ngoài thì bình thường, nhưng bên trong phập phồng mãnh liệt, có xu thế bùng nổ.
Cái linh hồn kia vì quá mức bình thường, cảm thấy lạc lõng giữa gia đình này, mới không chọn đầu thai mà chọn tan biến.
Manh Tiêu đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra một chi tiết nhỏ.
Dì Vương nhìn hai cái bánh bao một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau, không ai nói câu nào, trong lòng hơi sốt ruột, bước đến nhỏ giọng kêu: "Tiêu Tiêu? Sâm Sâm?"
Vừa dứt lời, hai cặp mắt to sâu nhìn dì Vương, trái tim dì Vương ngay lập tức bị đứa bé dễ thương nhắm trúng.
Dì ôm ngực, quay sang Tiêu Tiêu thương lượng: "Tiêu Tiêu chơi cùng em trai có được không?"
"Được ạ." Tiêu Tiêu cười tươi ra sức gật đầu nhỏ: "Em trai đáng yêu như vậy, nhất định chơi rất vui."
Dì Vương "..."
Nghe lời này cảm giác có chút không phù hợp?
Chắc chỉ là ảo giác......!Nhỉ.
Vương dì quay đầu quan sát Danh Sâm, dáng vẻ bánh bao nhỏ vẫn như cũ, không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhưng ở trong mắt dì Vương, đây đã là dấu hiệu tốt rồi, ít nhất không co vào góc tường giống trước kia, hơn nữa nhìn qua có vẻ không kháng cự với Tiêu Tiêu.
Dì Vương vui mừng, kích động trong lòng.
Mấy tháng trước, khi dì được thuê đến làm đã được thông báo rằng cậu con trai út của chủ nhà có dấu hiệu tự kỷ nhẹ.
Dì Vương là người tốt bụng và rất thích trẻ con, chăm sóc Cố Danh Sâm rất tỉ mỉ, nhà họ Cố cũng thuê y tá và bác sĩ riêng để khám thường xuyên, nhưng Cố Danh Sâm rất bài xích đối với người ngoài.
Sự tương tác gần như không tồn tại của cậu bé và Tiêu Tiêu ngày hôm nay, làm dì Vương thấy được hy vọng.
Tiêu Tiêu nói muốn chơi, ngay lập tức đứng bật dậy.
Cô bé xoa đầu em trai như người lớn, bảo cậu bé đợi, rồi sau đó nhanh chân chạy về phòng, lấy súng đồ chơi, xe lửa, còn có bộ búp bê mà Lư Nguyệt Tình mua cho cô bé đều bỏ vào vali nhỏ, hì hục lôi đến chỗ cậu bé.
"Phù!"
Sau khi dọn đồ xong, Tiêu Tiêu chống eo nhỏ thở phì phò, mở vali bỏ hết đồ chơi ra, sàn nhà sạch sẽ trống trơn lập tức bị phủ kín bởi một đống đồ chơi nhiều màu sắc sặc sỡ.
Tiêu Tiêu nhặt những món đồ chơi mình yêu thích nhất, lần lượt nhét từng cái vào trong tay em trai, nhiệt tình giới thiệu cho cậu.
Đến khi mọi chuyện kết thúc, Sâm Sâm vẫn ngậm chặt miệng nhỏ, yên lặng nhìn mọi người.
Dì Vương nhìn đến mức sốt ruột, giải thích với Tiêu Tiêu: "Thật ra, em trai hơi nhát, nhưng những lời con nói em đều có thể nghe được hết."
Tiêu Tiêu ra vẻ đã hiểu, không thèm để ý mà xua tay: "Không sao đâu ạ."
Cô nhặt một sợi dây cột tóc tơ lụa màu tím nhạt trên mặt đất, vén một sợi tóc mềm của em trai, thắt một chiếc nơ sơ sài hình con bướm, vẻ mặt hưng phấn nói:
"Sâm Sâm chơi của Sâm Sâm, Tiêu Tiêu chơi của Tiêu Tiêu, chúng ta không ai làm phiền ai ha ~"
Cuối cùng cô bé cũng có búp bê thật để chơi rồi ~ (Sao mình cứ thấy sai sai chỗ nào vậy ta ~~)
Oa tốt quá!
Vương dì: "..."
Dì Vương biết ngay, cái gì mà em trai chơi vui vẻ, rõ ràng là vui vẻ chơi em trai! ╥﹏╥...
☆
Dì Vương còn tưởng rằng Tiêu Tiêu chỉ hào hứng được ba phút.
Điều này cũng không có gì đáng trách, cô bé mới năm tuổi, bình thường cũng cởi mở nhiệt tình, dáng vẻ tràn đầy năng lượng, thật sự hơi gian nan khi để một đứa trẻ năm tuổi hoạt bát chơi cùng với một đứa trẻ ba tuổi cả ngày không nói năng câu nào, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến người khác.
Nhưng Tiêu Tiêu không hề gượng ép, ngược lại chơi rất vui vẻ.
Sáng nay, sau khi ăn cơm xong, Tiêu Tiêu lại chạy lên lầu chơi với em trai...
Khoá cửa phát ra tiếng cạch cạch, trong góc phòng có một bánh bao nhỏ đang nép mình trong góc không chịu nhúc nhích, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đầu của nó hơi hơi hướng ra phía cửa một chút.
Tiêu Tiêu bước vào, đơn phương chào hỏi em trai mình, rồi tự động lấy đồ chơi trên tủ thấp rải lên mặt đất.
Cô ngồi trên thảm bên cạnh em trai, lật đi lật lại đống đồ chơi, nhỏ giọng nói thầm: "Hả? Sao lại thiếu một mảnh gỗ rồi."
Tiểu bánh bao nghe thấy thì lỗ tai giật mình, hơi hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn khắp nơi, cậu bé nhìn thấy một hình trụ gỗ nhỏ dưới lớp quần áo của con búp bê.
Hắn mím môi, lặng lẽ lấy hình trụ nhỏ, đặt bên cạnh đống hình khối ở chính giữa tấm thảm.
Nhìn lại bóng dáng còn đang điên cuồng tìm kiếm cách đó không xa, Sâm Sâm chậm chạp vươn đầu ngón tay, chọc vào chính giữa đống hình khối rồi nhanh chóng xoay người.
Một tiếng động sột soạt.
Các khối gỗ lộn xộn đổ sụp ở một góc, âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ khiến cho Tiêu Tiêu chú ý, cô xoay người, liếc mắt thấy hình trụ nhỏ cách đống xếp gỗ một khoảng, ngay lập tức vui vẻ.
"Thì ra là ở đây!" Tiêu Tiêu cầm nó lên xem xét, rồi xếp cẩn thận các khối gỗ lại với nhau, sau đó một tay cầm lược, một tay xoa eo nhỏ, hắng giọng giả thành giọng Đài Loan, nhỏ giọng thì thầm:
"Được rồi, Sâm Sâm, xin chào ngài, thợ cắt tóc từng đặt huynh chương vàng của cửa hàng chúng tôi - Tony.
Sẵn sàng phục vụ bạn ~"
"......" Ngơ ngác bị bắt trở thành khách hàng lấy làm lạ, nghe giọng nói ngọt ngào của chị gái phía sau, cong khóe miệng ngại ngùng nhìn về góc tường.
Lúc hai chị em ở trên lầu chơi đóng giả nhân vật, dì Vương đang ở phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ.
"Dinh Dong."
Tiếng chuông cửa vang lên, dì Vương vội vàng lau tay vào tạp dề, chạy ra mở cửa.
Đứng ở cửa là ba người phụ nữ khoảng 30 tuổi, ăn mặc sang trọng, tư thế cao ngạo, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất khó chịu.
Phía sau họ còn có bốn năm đứa trẻ, dì Vương vội vàng nghiêng người, để mấy vị khách vào nhà.
Không ngoài dự đoán của dì Vương, bọn họ vừa đặt mông xuống sofa, thì người mặc váy đỏ trong số những người đó bắt đầu hỏi.
"Phu nhân Cố đâu, ngoài miệng thì nói mời chúng tôi đưa con đến đây chơi, nhưng giờ lại không thấy bà ấy đâu, cái kệ kia cũng to thật."
Cũng không to bằng mồm bà!
Dì Vương trong lòng than thở, trên mặt tươi cười lộ ra tám cái răng nói: "Bà chủ ở trên lầu, tôi sẽ đi gọi bà ấy xuống, mời các vị phu nhân......"
"Mẹ, con muốn uống nước!" Còn chưa kịp nói xong, một đứa trẻ nam mặc quần yếm ôm một vị phu nhân trong số đó hét lên.
"Ừ ừ, mẹ biết rồi." Người phụ nữ không kiên nhẫn lấy bình nước trong ba lô ra, quay đầu trừng mắt với dì Vương: "Nhà họ Cố các người tiếp đón khách tới nhà như vậy sao, đã tới đây nửa ngày rồi mà cũng không mời nước."
"......" Dì Vương tiếp tục cười giả lả lịch sự nói: "Vâng, tôi lập tức đi lấy ngay, các vị muốn uống gì ạ?"
"Không cần." Người phụ nữ đó mở bình nước ra rồi đưa cho đứa trẻ, không kiên nhẫn xua tay: "Chờ lấy thì bọn tôi đều chết khát cả rồi, nhanh chạy đi gọi phu nhân Cố xuống đây."
Dì Vương nghiến răng: "......!Vâng, các vị chờ một lát."
Còn chưa đi được vài bước, lại bị một giọng nói gọi lại: "Này, trẻ con có nước, còn chúng tôi