Hoàng Quân bấm nút mở cửa kính, gió Hồ Tây tràn vào mát lạnh cả gáy tóc. Anh đưa tay vặn nhẹ, những giai điệu êm đềm của “River flows in you” khiến lòng anh bình lặng. Anh nghĩ về Dương, về cô gái ngất xỉu trước xe anh hôm ấy, về cô gái hai lần ngủ trên giường anh, cô gái hai lần anh bế gọn trong tay, cô gái với nụ cười nhiều uẩn khúc và đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút. Đột nhiên anh mỉm cười, nụ cười đến tự nhiên lắm cũng nhẹ nhõm lắm.
Tiếng điện thoại rung lên, màn hình báo số người gọi đến, nụ cười vụt tắt, Hoàng Quân cho tai nghe vào tai, là chú Lễ, trợ lý của ba anh.
- Vâng! Tôi nghe đây ạ!
- Cậu về khách sạn ngay nhé! Ông chủ đang đợi cậu!
- Nhanh vậy sao?
- Cậu Quân?
- À không! Tôi về ngay đây!
Quân biết lần này ba anh về để làm gì! Có những “quả bom” từ quá khứ đã hẹn ngày bung nổ… Chỉ có điều bao nhiêu năm đó người ta đã muốn quên vẫn không được phép quên, muốn vứt bỏ vẫn không được vứt bỏ, muốn sống thanh thản một chút nhưng ám ảnh quá khứ vẫn cứ từng đêm gào thét. Quân dừng xe trước cổng khách sạn, ngồi im một lúc lâu, đưa tay bưng mặt, nhắm nghiền mắt. Giá như đừng phải đối mặt như lúc này
Quân không ngạc nhiên khi đứng cạnh bảo vệ khách sạn là vài bóng vệ sĩ áo đen ngay lối vào. Quân cởi chiếc bao tay da ném cho một tên đứng gần nhất, ra hiệu mang xe về gara.
Cổng thang máy mở ra, tầng 11 khách sạn đầy những bóng áo đen, cúi rạp người khi Quân đi qua. Không lạ lùng gì, ba anh đã bao hết tầng 11 . Đột nhiên Quân thấy khó chịu, nói như Dương liệu có phải cảm giác thèm một cảm giác sống bình thường hơn chăng. Những vệ sĩ kia chẳng bao giờ biết cười, chẳng bao giờ biết rợn mình trước một phát súng hay một nhát dao. Họ ở bên ba con anh mỗi ngày nhưng hẳn rằng chẳng có chút cảm giác gì. Tiến Minh đứng ở cửa đợi anh. Dù sao cũng còn một thằng để gọi là bạn.
- Quân! Mày vào đi! Ông chủ về 30 phút rồi đấy!
- Mày không canh chừng mấy bar cho tao. Về đây làm gì?
- Tao đến xem mày có cần giúp gì không?
Hoàng Quân không nói, đập tay lên vai Minh rồi tiến thẳng vào trong. Ba anh đang đứng quay lưng lại phía Quân, im lặng nơi cửa sổ, tay xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích nơi ngón áp út như thường lệ. Quân khẽ lúc lắc đầu kêu răng rắc, mặt lạnh tanh, ngồi xuống chiếc ghế bên trái, rút một điếu thuốc. Dưới làn khói mờ phả ra, không còn nhận ra một Hoàng Quân dịu dàng, an lành bên cạnh Thụy Dương nữa. Gương mặt anh lúc này lạnh lùng đến phát sợ. Đúng! Là gương mặt lần đầu tiên gạt Nhã Thư nhất quyết không để chạm vào người.
- Ba về sớm hơn con nghĩ! Chuyện bên đó không có ba ổn chứ ạ?
- Ta đã sắp xếp ổn thỏa. Con không cần thiết phải bận tâm!
Hoàng Quân gật gật đầu, kéo lại cổ áo rồi