- Ta sẽ cho em biết thế nào là thiên đường. Hùng “lác” này nổi tiếng về khoản này lắm!
Đám đông hình như đã thấm mệt không còn hò hét nữa. Tiếng nhạc tắt ngúm. Tên Hùng “lác” chưa làm ăn được gì đã thấy tắt nhạc mất hứng, không nhìn lại, hét lên:
- Bật nhạc lên cho tao! Muốn chết hả?
- Tao đến cho mày chết đây!
Chưa kịp nhìn lại, tóc của Hùng đã bị nắm gọn, đầu kéo ngược ra sau. Hắn trợn mắt, dưới góc nhìn ngược 90 độ, gương mặt Hoàng Quân hiện ra lạnh như tiền đang nắm chặt tóc hắn. Mặt hắn biến sắc, chưa kịp mở miệng đã thấy rượu ở đây đổ thốc vào miệng mình giàn giụa ra cả cổ. Miệng hắn bỏng rát. Không phải rượu, là cồn. Rồi bằng một động tác nhanh như cắt hắn bay ngược lại, nằm sấp xuống mặt đất. Tay kia anh vòng lại, ôm lấy Thụy Dương vào lòng, nhìn cô ỉu xìu trong tay mình. Tim Quân thắt lại. Anh trừng mắt nhìn Hùng lác đang lê lết trên đất.
- Mày ngon đấy! Muốn giết người mà! Đứng lên! Tao xem.
Hùng lác nhúc nhích người ngước dậy nhưng mũi giày của Quân đã ghì chặt ngay chính ngực hắn. Hắn vùng vẫy, hét lên:
- Đây là địa bàn của tao! Ai cho mày vào đây! Tao thích làm gì là quyền của tao.
Quân đấm thẳng vào mặt hắn, mũi hắn sộc máu:
- Cái này là “thưởng” cho mày dám dùng trò bẩn thỉu giữ lại cái quán rách này. Tao nhắc cho biết: Đừng có qua mặt tao! Nếu muốn sống.
- Bọn mày chết hết rồi hả? Xông vào cho tao!
Hùng lác hét lên kêu gọi bọn đàn em. Một loạt đám mặt mũi dữ tợn mang theo dao,