Thụy Dương thức dậy khi ánh sáng trong trẻo của mùa xuân khẽ tràn qua cửa sổ. Cô mở mắt mơ màng nhìn những vệt nắng nhẹ tươi vui đang chiếu thẳng vào bức tường đối diện như mơn man nhẹ trên bờ má cô. Thụy Dương đưa tay chạm nhẹ vào những vệt sáng mong manh ấy rồi khẽ cười một mình. Đôi khi cuộc sống đẹp bình yên và giản dị lắm. Mở mắt ra và nắng tràn vào phòng, thấy lòng nhẹ tênh như quên hết mọi thứ đã trôi qua như lúc này. Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở, Dương nheo mắt nhìn chàng trai đang ngồi trên chiếc xe lăn tiến lại bên giường bệnh của cô. Trong ánh sáng dịu dàng vừa chớm nở ấy, cô thấy anh thật đẹp, đẹp như chính trong những giấc mơ của cô vậy. Chàng trai ấy cô không nhìn rõ mặt, là Huy chăng? Dương không biết nưa, lúc này cô thấy anh lấp lánh quá, rạng rỡ quá! Quân hay Huy? Anh là ai? Là gì trong trái tim cô. Dương bỗng thấy mệt mỏi. Giá như cuộc đời này đừng quá phức tạp, đừng quá ** le, đừng quá nhiều biến cố, nụ cười của ta có lẽ đã tươi vui hơn thật nhiều. Đột nhiên Dương bật lên một câu hỏi không kiểm soát. Giọng cô trầm, nhẹ bẫng:
- Chân anh cũng bị đau à?
- Đừng hỏi những cái đã biết!
Hoàng Quân nghiêm mặt nhìn Dương rồi bật cười. Đúng rồi! Anh ấy là Hoàng Quân, không thể là ai khác. Nụ cười kia, giọng nói kia, câu hỏi kia chỉ có thể là Quân, người đã luôn ở bên cô, bất chấp cả tính mạng để bảo vệ cô. Gió khẽ lướt qua khiến mớ tóc rối chạm nhẹ vào má, mênh mang đem lại cho Dương sự bình yên êm dịu. Cảm giác an tâm khi được ở bên anh khẽ len vào tim cô, đủ đầy đến vậy. Dương cũng khẽ mỉm cười đáp lại cái nhìn của anh. Con người ta vẫn luôn cố gắng cười thật to nhưng đôi khi tiếng cười ấy trôi qua vô thức lắm.Có những nụ cười sau khó khăn, sau thử thách, con người ta mệt nhoài để rồi tiếng cười trầm đi, đục đi,o nhẹ đi nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết. Với Dương và Quân lúc này, những