Anh không thể cắt thịt thay máu đổi cốt tủy, biến thành một người đàn ông hoàn toàn khác có thể nói chuyện yêu đương với cô, trừ phi kiếp sau không làm anh em, nếu không giữa bọn họ ai cũng đừng mơ được giải thoát.
Một đáp án đơn giản nhất, nhưng Dịch Như Hứa lại chậm chạp nói không nên lời.
Hiện tại em không muốn để ý đến anh, cách xa em một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn nói lời này, nhưng có lẽ bởi vì trong lòng cô còn một người khác, dưới tình huống như vậy lại nói với anh lời này, chính bản thân cô cũng rõ ràng, dường như có chút đả thương người.
Tuy rằng Dịch Như Hứa bị lời nói lạnh băng của anh dọa cho sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh giữa mùa hè nóng bức, nhưng đầu óc cô vẫn duy trì lý trí, cô biết ngoại trừ việc tự mình động thủ dạy dỗ thì anh sẽ không làm gì khác.
“Anh, anh tức giận sao?” Cô hỏi dò, cố gắng vòng qua đề tài này.
“Ừ.” Anh lạnh lùng ừ một tiếng.
“Vì sao nha?” Dịch Như Hứa giả bộ thuận theo, ý đồ trấn an cơn giận, nếu cô không nói như vậy, chiếc máy rung trong cơ thể sẽ không thể yên lặng.
“Anh đang nghĩ vì sao em không chịu nghe điện thoại của anh, hơn nữa còn để anh phải chờ lâu như vậy, khoảng thời gian này em có thể ăn xong một bữa cơm rồi.”
Rốt cuộc Dịch Vu Lan vẫn anh ruột của cô, anh nhìn đồng hồ, quay lại ra hiệu cho người bạn đang chờ anh quay về tham dự cuộc thảo luận của hội học sinh, thả nhẹ thanh âm nói với cô:
“Đi ăn trước đi, việc này lát nữa chúng ta sẽ nói sau.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh.”
“Ừ?”
“…Máy rung… quá mạnh.”
“Được rồi, chờ một chút… Như vậy đã được chưa?”
“Vẫn có chút không thoải mái.”
“…Được chưa?”
“Chậm hơn nữa đi, em đi đường rất khó chịu.”
“Được rồi, anh tạm thời tắt nó đi, vật nhỏ, nó dùng để nhắc nhở em không được đi lung tung với bạn bè, ăn cơm đúng giờ và phải nghĩ tới anh, lát nữa ăn món gì nhớ chụp ảnh gửi cho anh.”
“Vâng, em biết rồi, anh.” Dịch Như Hứa đỏ mặt, chiếc máy kia làm ầm ĩ trong cơ thể lâu như vậy bất chợt ngừng lại, dư vị vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
“Vừa rồi rốt cuộc vì sao không nghe điện thoại của anh?” Dịch Vu Lan vẫn còn rối rắm vấn đề này, anh không bỏ qua được, rõ ràng thời điểm nghỉ hè Dịch Như Hứa cũng không làm như vậy, cô đột nhiên hành xử không nghe lời như thế, thật sự rất kỳ quái.
Anh cực kỳ chú ý đến từng chi tiết nhỏ, trên thế giới này không ai chú ý tới nhất cử nhất động của em gái hơn anh.
“Chỉ là… Không nghe thấy, buổi sáng vẽ tranh, điện thoại cài đặt chế độ im lặng.” Cô nói