Khi Dịch Vu Lan hỏi cô “Em tên là gì” , thậm chí cô còn cảm thấy may mắn, nhất định là anh đang trừng phạt cô vì đã để anh ở nhà một mình.
Nhưng hiện tại, lời nói lạnh như băng của bác sĩ khiến dạ dày cô không ngừng run rẩy, cảm giác đau đớn và co rút đan xen nhau đánh úp lại, nó rất hiệu quả trong việc ngăn chặn sự hoảng loạn và lo lắng do bộ não hỗn loạn của cô ấy gây ra vào lúc này.
Anh không nhớ cô, thật sự không nhớ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, hình như anh chỉ quên một mình cô.
Dịch Vu Lan nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Dịch Như Hứa, giơ tay ấn chuông gọi hộ sĩ “Thân thể em không thoải mái?”
“Em không sao.” Dịch Như Hứa lắc đầu, nhìn ánh mắt không chút dao động của Dịch Vu Lan, trong lòng nhói đau từng đợt.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ bắt đầu lo lắng, nhưng bây giờ… như vậy cũng không có gì là xấu.
Dịch Như Hứa thương cảm nghĩ, mối quan hệ mà mình mong muốn nhất đã thành hiện thực, đáng lẽ mình nên chậm rãi vui mừng mới phải, anh đã quên đoạn ký ức đó, đối với cả hai người bọn họ đều là chuyện tốt.
Cuối cùng mọi thứ cũng trở lại bình thường.
Cho nên cô miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Dịch Vu Lan, cười nói “Cảm ơn anh, anh trai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm ơn, một từ ngữ thực xa lạ, đã mấy năm rồi cô không nói cảm ơn với anh trai mình một cách chính thức như vậy.
Dịch Như Hứa ở lại bệnh viện chăm sóc Dịch Vu Lan, nói là chăm sóc, kỳ thật cô cũng không giúp đỡ được gì, những việc nên làm bác sĩ hộ sĩ đều sẽ làm, chuyện còn lại đã có điều dưỡng ba cô mời đến lo liệu, cho nên ban ngày cả một buổi trưa cô đều ngồi đó, ngây ngốc nhìn Dịch Vu Lan.
Dịch Vu Lan bị Dịch Như Hứa nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái, anh không quen kiểu rung động không rõ ngọn nguồn này, giống như chỉ cần bị cô chăm chú quan sát như vậy, nhịp tim của anh sẽ tăng nhanh, lòng bàn tay cũng sẽ đổ mồ hôi.
Chắc không phải vừa gặp mặt đã coi trọng em gái của mình chứ? Không thể nào? Đứa nhỏ này chính là em gái song sinh của anh.
Dịch Vu Lan nhanh chóng quy kết tất cả cảm xúc phức tạp lại quái dị này cho việc song sinh, nói không chừng đây chính là thần giao cách cảm của các cặp song sinh. Tuy rằng ngay bản thân anh cũng biết điều đó là nhảm nhí, nhưng anh không thể thừa nhận rằng mình yêu cô gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Qua nửa ngày, khoảng 8 giờ tối, Dịch Như Hứa đứng dậy thu dọn một số đồ đạc, nhân lúc anh không chú ý, thuận tay bỏ di động của anh vào trong túi xách của mình.
Khi Dịch Vu Lan quay đầu lại, trên tay Dịch Như Hứa đã không còn bất cứ động tác nhỏ nào, cô thoải