Ban ngày ở một mình thật tự do, cô có chút thích loại cảm giác này, hơn nữa buổi tối ở lại bệnh viện với anh trai, cô không cần phải ở nhà một mình, cô rất không thích cảm giác ở trong căn phòng trống rỗng, thân thể dễ dàng hư không và muốn làm chuyện gì đó.
Sắc trời đã muộn, khi Dịch Như Hứa tới trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy anh trai đang đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm dưới lầu, trong lòng vẫn không nhịn được mà nghĩ tới video tối hôm qua.
Thật muốn ôm anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái ôm trần truồng khi cả hai người đều không mặc quần áo.
“Anh.” Dịch Như Hứa đứng cạnh cửa gọi anh một tiếng, Dịch Vu Lan nghe vậy phục hồi tinh thần, quay đầu đối diện với tầm mắt của cô.
Anh chần chờ vài giây mới mở miệng nói: “Sao lại tới đây vào giờ này?”
Trời tối rồi, lát nữa ai sẽ đưa cô trở về? Một mình đi về rất nguy hiểm?
Dịch Như Hứa hơi mỉm cười, ý cười không sâu, nhưng có thể nhìn ra cô đang cười, hơn nữa còn mang lại cho người ta cảm giác vô cùng đáng yêu.
“Ban ngày ở nhà dọn vệ sinh, không có cách nào, em làm những việc này quá chậm, cho nên mới tới muộn.”
Dịch Vu Lan bắt được trọng điểm, dọn vệ sinh, làm việc quá chậm, cho nên tới muộn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải cô chạy ra ngoài chơi, mà là ở nhà dọn vệ sinh, điều này rất tốt.
—— Làm việc quá chậm, không có cách nào, nhưng kỳ thật anh muốn gặp cô sớm một chút.
Não bộ Dịch Vu Lan tự đưa ra một kết luận vừa lòng, vì thế anh gật đầu, tỏ vẻ rộng lượng nhìn cô cười nói: “Không sao, em ngồi đi, đứng làm gì?”
Dịch Như Hứa cũng không từ chối, cô vẫn ngồi xuống chiếc ghế ngày hôm qua, Dịch Vu Lan đang định mở miệng nói gì đó, lại thấy Dịch Như Hứa lấy di động từ trong túi xách ra, sau đó cô bắt đầu… chơi trò chơi.
Dịch Vu Lan còn nhớ rõ hiệu ứng âm thanh của trò chơi này, anh luôn cảm thấy có lẽ trước kia mình không thích em gái chơi trò này, ít nhất hiện tại vừa thấy cô chơi anh liền đau đầu.
“Anh, thật ngại quá, ngày hôm nay bạn bè rủ chơi game mà em chưa có thời gian, hiện tại em muốn chơi một lát.”
Dịch Như Hứa ngoan ngoãn báo cáo thời gian chơi game của mình cho Dịch Vu Lan, lúc này trong lòng Dịch Vu Lan mới cảm thấy