Lời nói của cô dường như không có vấn đề gì cả, thậm chí khi nghe thấy điều đó, ngay cả một câu phản bác Dịch Vu Lan cũng không nói nên lời.
Anh thật sự cho rằng Dịch Như Hứa là vật sở hữu của riêng mình, cũng hy vọng cô sống không nổi khi rời xa mình, hơn nữa cho tới nay, anh đều coi đó là mục tiêu mà nỗ lực.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe chính miệng cô nói ra lời này, Dịch Vu Lan chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh luôn cảm thấy, nếu nhất định phải nói trên đời này có người nào đặc biệt thấu hiểu anh, vậy khẳng định Dịch Như Hứa có thể coi là một người… có lẽ cô cũng chính là người duy nhất.
Sau khi biết tất cả những mặt tối và sự riêng tư chưa từng được tiết lộ của anh, cô vẫn ở lại bên cạnh anh như cũ, lớn lên cùng nhau từ nhỏ tới lớn, chậm rãi xoa dịu cảm giác tịch mịch và cô độc của anh.
Kỳ thật, sự thông minh của Dịch Vu Lan đối với chính anh mà nói cũng là một con dao hai lưỡi. Mặc dù hiểu rõ lý lẽ, nhưng đồng thời anh cũng có thể nhìn ra bộ mặt đạo đức giả của người ngoài khi họ đối xử với anh, cùng với sự thật ba mẹ anh chỉ quan tâm tới bản thân của họ.
Từ khi còn nhỏ anh đã không có cách nào tin tưởng người khác một cách bình thường, có khi phải cưỡng ép bản thân mình đi ứng phó với những nụ cười giả dối và ghê tởm đó, ngay cả việc hít thở thôi anh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mỗi lần quay đầu lại, chỉ cần nhìn thấy Dịch Như Hứa vẫn còn ở bên cạnh, chỉ cần người anh có thể dang rộng hai tay ôm thật chặt vẫn còn ở đó, anh sẽ có một nơi để nương tựa ở bất cứ đâu, trái tim không tín nhiệm bất cứ một ai rốt cuộc cũng có thể đặt xuống mặt đất.
Dịch Vu Lan vùi đầu vào cần cổ Dịch Như Hứa, hít sâu một hơi, gắt gao ôm chặt lấy cô.
“Như Như, điều đó thật tốt.” Dịch Vu Lan xoa nắn một phạm vi nhỏ trên người cô, hận không thể xâm nhập toàn bộ thân thể của mình vào linh hồn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dùng sức hôn lên sườn cổ cô, sau đó đẩy ngã cô xuống giường, kéo chăn bọc lấy hai người, thậm chí máy quay ghi lại tất cả những hình ảnh này đều trở nên thừa thãi.
“Em có thể hoàn toàn sống dựa vào anh là tốt rồi.” Dịch Vu Lan ghé lên người cô, tùy ý hạ xuống từng nụ hôn hỗn độn, dụi trán vào mái tóc buông xõa trên ga giường, dương vật không ngừng di chuyển qua lại trên kẽ mông và cửa động thịt của cô.
Anh nắm lấy tay cô, cùng cô đan chéo mười ngón tay ở trên giường, hơi thở càng thêm dồn dập hơn so với ngày thường “Nếu anh không còn nữa, em hãy tự hủy diệt chính mình, không cần sống cô đơn một mình trên thế giới này.”
“Anh…” Dịch Như Hứa quay đầu lại nhìn thấy mắt trái của Dịch Vu Lan dưới ánh sáng tối tăm nhàn nhạt, lộ ra cảm xúc màu đen yên lặng và sâu thẳm, phảng phất như xuyên thấu qua không khí khắc từng nhát từng nhát lên trái tim cô, ngay cả linh hồn cũng không ngừng nổ vang vì điều này.
Giọng điệu của Dịch Vu Lan mang theo sự thống khổ rõ ràng, anh cúi đầu dán lên sườn mặt cô, bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi, nụ cười mang theo vài phần chua xót.
“Nếu cuối cùng anh không thể bảo vệ em được nữa, em tiếp tục sống sót sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ. Trên đời này có rất nhiều điều tồi tệ, có nhiều khi tồn tại là một chuyện còn gian nan hơn cả cái chết.”
Có lẽ bởi vì không có quá nhiều tình yêu và chấp niệm đối với thế giới này, Dịch Vu Lan giao phó toàn bộ chỗ dựa tình thần của mình lên người Dịch Như Hứa.
Anh chắc chắn mình là người méo mó và bệnh hoạn, cho nên anh biết rõ ràng rằng mình không có năng lực đi dạy dỗ Dịch Như Hứa sống một cuộc sống tràn ngập năng lượng tích cực.
“So với một người độc lập kiên cường, dùng hết toàn lực cũng phải cố gắng sống sót, anh càng sợ em bị ấm ức, chịu quá nhiều đau khổ.” Giọng nói của Dịch Vu Lan chậm lại, ma chú mê hoặc đáng sợ được anh nói ra một cách trầm lặng mà dịu dàng “Không cần miễn cưỡng chính mình, em vốn là một thiên thần bên người Chúa, nếu tất cả mọi người cảm thấy em là ác quỷ, vậy sau khi em rời khỏi, bọn họ sẽ bắt đầu yêu thương em.”
Dịch Như Hứa đang trải qua từng đợt khó chịu, cô không biết nguồn gốc của loại cảm giác này tới từ nơi nào, nhưng suy nghĩ về một tương lai hoàn toàn u ám lại càng ngày càng sâu.
Trong bầu không khí u ám này, cô càng muốn nắm chặt lấy anh, người này giống như một vệt sáng duy nhất trong sinh mệnh của cô, khiến cả thể xác và tinh thần của cô đều cảm nhận được sự vui thích, đồng thời cũng khiến linh hồn đang thức tỉnh của cô vì thế mà cảm thấy đau đớn tới tột cùng.
Cô trầm mặc thật lâu, cuối cùng dùng khóe mắt nhìn họa tiết trên ga trải giường, giọng