Edit: Như
Beta: Linh + Miêu Nhi
Biết Văn Khanh muốn đi bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn, người trong nhóm lập tức phát cho nàng một đống bao lì xì. Nào là pháp khí, đan dược, bùa chú, phù bảo, trận pháp,...đủ loại, cái gì cần có đều có. Tuy không giá trị như đồ Văn Khanh đưa cho bọn họ nhưng đều là thứ nàng có thể sử dụng được bây giờ.
Bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn tuy hạn chế về nhân số nhưng con số này lại rất lớn, muốn xin một vé vào cửa cũng không phải việc gì quá khó khăn. Thế nên Văn Khanh vô cùng thuận lợi bước vào đội ngũ của Thái Nhất Tông.
Lão tổ Hoa Âm có một tiểu sư muội thần bí, chỉ nội bộ cao tầng của tông môn mới biết đến sự tồn tại của nàng, các đệ tử thì lại không hề hay biết gì. Văn Khanh đứng ở bên trong đội ngũ, bọn họ cũng không ai để ý, còn tưởng nàng là một tán tu nào đó.
Khúc Thiên Ca đứng ở đằng trước đội ngũ, thần sắc lãnh đạm nghe người khác thổi phồng khen ngợi, nơi đáy mắt có chút không kiên nhẫn. Danh khí của nàng hiện tại gần như là vang vọng toàn bộ Thương Lan đại lực, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn chăm chú, đương nhiên không thể tùy tiện đuổi người.
Thật vất vả chờ đến lúc bí cảnh mở ra, Khúc Thiên Ca dẫn đầu vọt vào. Trong tích tắc, thời điểm nàng bước vào cửa bí cảnh, hình như có linh cảm nào đó, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ở cuối đội ngũ Thái Nhất Tông xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Hà Văn Khanh!
Đồng tử Khúc Thiên Ca co rụt lại, ngay sau đó cả người nàng ta biến mất không thấy.
Bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn là một bí cảnh lâu đời, bên trong linh khí nồng đậm, các loại linh thực quý hiếm xuất hiện ở khắp mọi nơi, linh thú bên trong cũng vô cùng ôn hòa, chỉ cần không chủ động công kích thì chúng nó sẽ không phản kháng lại. Thế nên nơi này cũng không có gì quá nguy hiểm, cái đáng phải đề phòng là việc giết chóc lẫn nhau để cướp bảo vật thôi.
Địa phương kỳ quái nhất của bí cảnh chính là chỉ có thể ngắt lấy linh thực mà nó cho rằng đã "thành thục". Ví dụ như Thất Tinh hoa chỉ có thể thu hoạch từ ngàn năm trở lên, Bán Tiên Liên thì cần phải năm ngàn năm......Nếu chưa tới thời điểm "thu hoạch", người nào ngắt lấy sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài.
Quy định này rất nhân tính, có thể tránh chuyện tài vật trân quý bị lấy đi hết sạch. Do đó bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn có rất nhiều linh thực mà bên ngoài không có. Nó còn được gọi là "Dược viên đầy đủ nhất Thương Lan giới".
Bởi vậy, ở đoạn giữa truyện, lúc Khúc Thiên Ca trùng hợp nhìn thấy Cảnh Châu - liền nổi lòng tham, tìm mọi cách thu Cảnh Châu vào trong không gian. Thế nên "Dược viên đầy đủ nhất Thương Lan giới" trở thành vật sở hữu cá nhân của nàng ta, điều này khiến rất nhiều linh thực biến mất - trở thành thứ chỉ có trong truyền thuyết.
Văn Khanh vô cùng khó hiểu, ngươi có không gian thần kỳ như vậy, chỉ cần thu một gốc linh thực vào không gian là có thể sinh trưởng thành một rừng. Hơn nữa phẩm chất của chúng còn cao hơn linh thực mọc hoang dã ngoài tự nhiên, cớ gì lại muốn thu Cảnh Châu vào trong không gian? Thật sự ngăn cản người khác nhận được truyền thừa cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Nàng lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, nâng bước đi vào bí cảnh.
Bên ngoài bí cảnh có một Truyền Tống Trận, người tham gia sẽ được truyền tống đến các địa điểm khác nhau mà không hề có một quy luật nào. Văn Khanh choáng váng một lát, phát hiện ra bản thân đang đứng ở một dược viên đầy hoa thơm và tiếng chim hót.
Đầu tiên nàng kiểm tra xung quanh một vòng, thấy không có gì nguy hiểm mới cẩn thận đánh giá mảnh dược viên này. Nhìn qua có vẻ không có gì đặc biệt nhưng lại khiến Văn Khanh hoảng sợ. Tất cả linh thực ở đây đều hơn vạn năm! Thậm chí có một số loại còn trên mười vạn năm!
Nàng còn nhìn thấy mấy linh thực thành tinh đang co rụt về phía sau!
Văn Khanh không vội vàng đi đào linh dược mà di chuyển khắp nơi. Nếu nàng đoán không sai nơi này chính là trung tâm của bí cảnh - cũng chính là nơi Cảnh Châu được cất giấu.
Nơi đặt Cảnh Châu đương nhiên sẽ bố trí rất nhiều kết giới, khó có ai có thể đặt chân tới đây. Thế nên số tuổi của linh thực mới cao đến vậy. Bản thân thật sự quá ư là may mắn - trực tiếp được truyền tống tới.
Văn Khanh vuốt cằm, nghĩ ngợi một lúc, dùng thuật độn thổ chui xuống nền đất, quả nhiên bên dưới có một sơn động. Chính giữa bày một trận pháp rất lớn gồm nhiều trận hợp lại, bên trong là một hạt châu màu trắng ngà lơ lửng trên không trung, tản ra vầng sáng nhu hòa.
Đây chắc chắn là Cảnh Châu.
Văn Khanh vốn dĩ cũng không nảy sinh ý niệm gì với Cảnh Châu, nàng từng trải nhiều, thấy nhiều, có được nhiều, càng hiểu được đạo lí được mất. Cảnh Châu cũng không phải thứ hiếm lạ gì, thứ trân quý thật sự chính là linh thực bên trong. Giống như ở hiện đại, nếu là thực vật quý hiếm, bản năng của người bình thường sẽ ra sức bảo vệ chúng nó, không để chúng nó bị tuyệt chủng. Chỉ có những con người tham lam mới nghĩ đến chuyện giết hại để cướp lấy thứ tốt về mình. Bọn họ chẳng hề quan tâm đến chuyện nếu mấy thứ này bị tuyệt chủng thì sẽ để lại hậu quả gì, dù sao không ảnh hưởng đến bọn họ là được.
Cho nên, suy nghĩ đầu tiên của Văn Khanh khi nhìn thấy Cảnh Châu chính là làm thế nào để Cảnh Châu không rơi vào tay Khúc Thiên Ca.
Dựa theo cốt truyện, chắn chắn Khúc Thiên Ca sẽ nhìn thấy Cảnh Châu đầu tiên, mà có đạo lý nào nhìn thấy lại không lấy chứ? Vốn dĩ Văn Khanh có thể trấn giữ ở đây, nhưng chạm mặt với Khúc Thiên Ca khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra một hồi ác chiến, lỡ như huỷ hoại nơi này thì thật sự là mất nhiều hơn được.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp duy nhất... nhưng lại không biết có thành công hay không.
Văn Khanh hạ quyết tâm, trong cơ thể bay ra một chiếc vòng tay màu đen làm bằng gỗ. Đây là thứ nàng mua cùng với Âm Dương Quyết, giống thần khí không gian của Khúc Thiên Ca y như đúc. Văn Khanh đã điều tra rõ ràng - chiếc vòng này và chiếc vòng của Khúc Thiên Ca là một đôi, vòng của nàng là vòng Âm, còn của Khúc Thiên Ca là vòng Dương.
Âm chủ sát, dương chủ sinh, trong không gian của Khúc Thiên Ca đều là linh tuyền, linh dược, linh thực, sức sống bừng bừng. Mà vòng tay của nàng là một không gian vô tận, bất luận vật gì còn sống đi vào đều sẽ thành vật chết. Nhưng nàng đã luyện hóa chiếc vòng này, muốn phá hủy vật gì đều do bản thân chi phối.
Nếu vòng Dương của Khúc Thiên Ca có thể thu được Cảnh Châu, tất nhiên vòng Âm của nàng cũng có thể. Bởi vậy Văn Khanh
ném vòng tay đến bên cạnh Cảnh Châu, lại bày một thuật pháp ẩn hình.
"Trấn giữ ở đây, nếu thấy nữ nhân này tới thì thu nó vào bên trong. Tuyệt đối không để rơi vào tay nàng ta. Nếu nàng ta không đến thì tính sau." Nàng vừa nói vừa dùng lưu ảnh thạch phản chiếu hình ảnh của Khúc Thiên Ca. Vòng gỗ đen giống như có ý thức, nó gật trên gật dưới một chút, tỏ vẻ đã biết.
Lúc này Văn Khanh mới vừa lòng rời đi. Vòng Âm không phải trùng hợp mà xuất hiện cùng lúc với Âm Dương Quyết. Chỉ có người tu luyện Âm Dương Quyết mới có thể luyện hóa vòng tay này, những người khác cho dù nhận chủ thì cũng chỉ có quyền sử dụng mà thôi. Thế nên, chờ tu vi của Văn Khanh cao hơn Khúc Thiên Ca, chuyện cướp vòng tay thật sự quá dễ dàng. Chẳng qua hai người bây giờ lại cùng một cảnh giới, xuống tay không tốt cho lắm.
Văn Khanh bước ra khỏi sơn động, bắt đầu xắn tay áo đào linh thực. Nàng cũng không biết chế dược, nhu cầu không lớn, bởi vậy mỗi loại chỉ đào một cây, lấy ra ngoài tặng người khác cũng khá tốt.
Bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn không có giới hạn. Hơn nữa mỗi lần chỉ mở có mười ngày, căn bản không có khả năng đi hết bí cảnh trong một lần, chỉ có thể chọn một hướng để đi.
Văn Khanh chọn hướng Đông vì nơi đó xuất hiện cơ duyên của Khúc Thiên Ca.
Bí cảnh không thể phi hành, Văn Khanh đi bộ mất hai ngày mới đụng phải người khác.
Đối phương là một nhóm bảy tám người, trang phục màu trắng, viền tay màu vàng, nhìn qua có vẻ như là đệ tử tinh anh của Vô Cực Tông.
Bọn họ cũng nhìn thấy Văn Khanh, vốn dĩ có chút phòng bị. Nhưng sau khi thấy rõ diện mạo của nàng, thiếu niên đi đầu ôm quyền hành lễ nói: "Thì ra là tiểu sư tổ Văn Khanh, tiểu bối là Lâm Nguyệt Sơ đến từ Vô Cực Tông."
Văn Khanh đứng hình, nàng nổi danh như vậy sao? Người ta thế nhưng biết nàng là ai, cái quỷ gì vậy?
Lâm Nguyệt Sơ mang theo mấy người đi tới, giải thích nói: "Trước đó chưởng môn cố ý dặn dò, chỉ cần nhìn thấy tiểu sư tổ thì nhất định phải toàn lực bảo hộ. Vốn dĩ cho rằng bí cảnh lớn như vậy, rất khó để gặp được, không ngờ tiểu bối thật sự rất có duyên với người..."
"Khoan đã." Văn Khanh vội vàng đánh gãy lời hắn: "Ngươi làm sao biết ta là người mà các ngươi muốn tìm?"
Lâm Nguyệt Sơ kinh ngạc, sau đó lấy lưu ảnh thạch ra, rót linh khí vào, hình ảnh của Văn Khanh lập tức xuất hiện, lúc này nàng đang ở Tiểu Phổ Đà.
Văn Khanh không còn gì để nói, việc này tuyệt đối là Thanh Nguyên làm! Nhìn thấy nàng liền toàn lực bảo hộ, nàng có yếu ớt như vậy sao? Ngọa tào, Văn Khanh rất cảm kích sự chiếu cố của hắn, nàng cười nói với mấy người Lâm Nguyệt Sơ:"Ta không có việc gì, không cần các ngươi bảo hộ. Bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn ba năm mới mở một lần, các ngươi tự đi tìm cơ duyên đi."
Vốn dĩ mấy người Lâm Nguyệt Sơ có chút bất mãn với quyết định của chưởng môn. Cơ duyên khó được, thật vất vả mới có cơ hội tiến vào bí cảnh, còn muốn bọn họ đi bảo hộ người khác, mà đó lại là một tiểu sư tổ tu vi không hơn bọn họ là mấy, làm gì có ai dễ chịu chứ? Chẳng qua sư mệnh khó trái, bọn họ chưa gặp thì thôi, nhưng nếu đã gặp rồi thì không thể không làm theo ý của chưởng môn. Không nghĩ tới Văn Khanh không cần bọn họ bảo hộ, còn bảo bọn họ đi tìm cơ duyên, điều này khiến mấy người ở đây có chút ngượng ngùng.
"Không, không, chúng ta phải đi theo tiểu sư tổ."
Không thể không nói, "dân trí" ở Thương Lan giới thật sự rất tốt, những chuyện như đồng môn chia rẽ giết hại lẫn nhau, lục đục nội bộ gần như là không có, tôn sư trọng đạo mới là thứ bọn họ tôn thờ. Dù gì bây giờ chính là thời kì tu đạo cường thịnh ở Thương Lan giới, thỉnh thoảng cũng có người phi thăng, tất cả mọi người đều một lòng hướng đạo, đương nhiên sẽ không có tâm tư gì khác.
Giết người đoạt bảo, môn phái đấu đá, lục đục với nhau linh tinh, phần lớn phát sinh ở thời đại mạt pháp, tu tiên vô vọng nên mới đi vào con đường xấu xa như vậy.
Văn Khanh cười nói: "Thật sự không cần đâu, nếu ngươi không yên tâm thì đưa ta một chiếc phù truyền tin, lỡ như gặp nguy hiểm, ta báo với ngươi, được không?"
Lâm Nguyệt Sơ cảm thấy cũng đúng, như vậy bọn họ có thể làm chuyện của mình, cũng không sợ tiểu sư tổ gặp nguy hiểm, cả hai đều không chậm trễ lẫn nhau.
"Được rồi, vậy nghe theo tiểu sư tổ!"
Vì thế sau khi trao đổi phù chú, Văn Khanh tiếp tục đi tới mục đích của mình.
*
Một khắc cuối cùng trước khi bước vào bí cảnh, Khúc Thiên Ca nhìn thấy Hà Văn Khanh, trong lòng nàng ta cực kì kinh ngạc. Nhưng Truyền Tống Trận đã khởi động, nàng ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đi vào bí cảnh.
Khúc Thiên Ca cho rằng Hà Văn Khanh đã chết nên gần đây chỉ nghĩ cách để cướp lấy cơ duyên của người cùng trọng sinh kia. Nhưng hiện tại phát hiện Hà Văn Khanh không chết, vậy người trọng sinh kia còn tồn tại sao? Hoặc là nói, nàng còn có thể đoạt được cơ duyên của Hà Văn Khanh sao?
Khúc Thiên Ca càng nghĩ càng hoảng hốt, Hà Văn Khanh để lại bóng ma quá sâu trong lòng nàng, giống như một tòa núi lớn đang đè trên đỉnh đầu vậy. Nàng tự tin có thể cướp lấy cơ duyên từ tay kẻ trọng sinh khác nhưng không dám khẳng định bản thân có thể cướp được của Văn Khanh, dù sao......Cơ duyên này vốn dĩ thuộc về nàng ta.
Không, không, khả năng này không tồn tại, trên tay nàng có không gian, còn có công pháp Thần cấp, nhất định có thể thắng được Hà Văn Khanh!
Khúc Thiên Ca lập tức bình tĩnh lại. Tất cả cơ duyên đều là của nàng, Hà Văn Khanh nhất định sẽ chết trong tay nàng!
Ánh mắt Khúc Thiên Ca kiên định, sau đó dựa theo trí nhớ đi đến chỗ xuất hiện cơ duyên.