Edit: Wan
Beta: Ling+Miêu Nhi
Khúc Thiên Ca không nhịn được suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. Sao có thể? Tại sao Hà Văn Khanh biết nàng có vòng tay chứa đựng không gian? Lại còn cướp được nó dù nàng đã nhận chủ!
Lòng nàng dần dần trở nên hoảng hốt, Hà Văn Khanh biết nàng trọng sinh, biết vòng tay không gian của nàng, chẳng lẽ nàng ta cũng trọng sinh? Không, không thể, kiếp trước căn bản nàng không mở không gian, cho dù nàng ta có trọng sinh cũng không thể biết được.
Có lẽ nàng ta có thể thấy quá khứ của người khác cũng như những bảo vật bị cất giấu. Đúng, chắc chắn là vậy. Nàng ta nhìn được quá khứ nên mới biết nàng trọng sinh. Nhìn thấy nàng có bảo vật nên mới dùng tu vi cao hơn nàng hai bậc để cướp đoạt. Chỉ có như vậy mới giải thích được chuyện tại sao nàng ta biết rõ mọi thứ như vậy.
Khúc Thiên Ca tìm cho mình một lý do để thuyết phục bản thân - thật ra Hà Văn Khanh cũng không đáng sợ tới mức đó.
Làm sao bây giờ? Mọi thứ của nàng đều ở trong không gian, nhẫn ở trên tay cũng chỉ có tác dụng yểm hộ, bên trong ngoại trừ có một ít bùa, đan dược cấp thấp thì không còn thứ gì khác. A, còn có một viên noãn ngọc* nữa.
*
Noãn ngọc: ngọc sưởi ấm Bên trong huyễn cảnh nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, không có không gian ở bên cạnh thì làm sao nàng ứng phó được? Không ứng phó được với huyễn cảnh thì sao nàng có thể đối đầu với một kẻ mạnh như Hà Văn Khanh? Trong nháy mắt Khúc Thiên Ca trở nên hoảng loạn, rồi lại tự an ủi mình, không được hoảng, không được hoảng, nhất định còn có cơ hội. Khúc Thiên Ca ổn định tâm tình, ép mình phải bình tĩnh để suy nghĩ kế sách.
Đúng rồi, truyền thừa Thần Điện! Chỉ cần nàng đạt được truyền thừa từ thời thượng cổ của Thần Điện thì vẫn có khả năng đánh bại Hà Văn Khanh!
Ý chí chiến đấu của Khúc Thiên Ca lập tức sôi sục, ánh mắt kiên định đi đến chỗ truyền thừa.
Cũng may chỗ nàng đang đứng cách Thần Điện không xa, cẩn thận tránh né nguy hiểm, rất nhanh đã đến Thần Điện.
Văn Khanh cầm vòng Dương cướp được từ chỗ Khúc Thiên Ca dung hợp với vòng Âm, rồi nàng lấy ra ngọc Phá Vọng. Có ngọc Phá Vọng ở trong tay thì toàn bộ huyễn cảnh đều trở nên vô cùng rõ ràng.
Văn Khanh cầm nó như giẫm trên đất bằng, đi về hướng ngược lại, truyền thừa Thần Điện đúng là tốt thật nhưng nàng không cần, nàng có hứng thú với thứ khác hơn.
Văn Khanh đi mất ba ngày mới tới nơi. Không cần ngọc Phá Vọng cũng có thể nhìn ra đây là một nơi non xanh nước biếc, chim hót hoa nở. Sau khi phá được huyễn cảnh, nơi này chỉ còn lại một đống đá âm u. Các loại đá hình thù kì quái xếp chồng lên nhau thành một rừng đá. Gió lạnh thổi từng cơn khiến người ta sởn gai ốc.
Văn Khanh sắc mặt không thay đổi đi tới rừng đá, tìm kiếm mục tiêu của chuyến đi lần này – Mộng Yểm Huyễn Thạch. Đây là một tảng đá có thể dệt huyễn cảnh, tạo ra ảo giác. Tất cả ảo giác bên trong bí cảnh đều do tảng đá đó tạo ra.
Bí cảnh Tu Di nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, diện tích khoảng mười vạn dặm. Mộng Yểm Huyễn Thạch có thể tạo ra được một huyễn cảnh lớn như vậy, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không phát hiện ra - có thể biết được nó có năng lực kinh khủng đến mức nào.
Trong nguyên tác, Khúc Thiên Ca lấy được món bảo vật này, dùng nó để chế tạo huyễn cảnh mài giũa tâm tính, từ đó củng cố đạo tâm. Sau này nàng tự mình nâng cao tu vi, lại còn lợi dụng huyễn cảnh lừa giết kẻ địch. Có thể nói là thứ vũ khí dùng để giết người cướp của!
Tìm được nó giữa đống đá này thật sự không dễ một chút nào, Văn Khanh ròng rã suốt mười ngày mới tìm ra. Đó là một tảng đá to bằng lòng bàn tay, mặt ngoài đen nhánh, nhẵn bóng, sờ vào âm ấm, Văn Khanh vừa mới cầm lên liền bị nó kéo vào huyễn cảnh.
Mộng Yểm Huyễn Thạch am hiểu nhất là tìm ra bí mật sâu nhất của con người, có thể là điều sợ hãi nhất, có thể là điều mà người đó không muốn nhớ đến, nó đều có thể tái hiện khiến cho người đó đắm chìm không thể thoát ra.
Nhưng những thứ này hoàn toàn vô dụng đối với Văn Khanh, cô xuyên qua mấy kiếp, tinh thần* mạnh mẽ cỡ nào chứ? Lại có công đức hộ thân, Mộng Yểm Huyễn Thạch căn bản không thể đọc được trí nhớ của cô, mặc dù kéo cô vào huyễn cảnh nhưng huyễn cảnh bên trong lại chẳng có gì.
*
Thật ra ở đây tác giả dùng "tâm thần" (心神) nhưng mình để là tinh thần nghe xuôi tai hơn. Văn Khanh phản ứng kịp, không khỏi cười to: "Thú vị thật, còn có thể thêu ra huyễn cảnh trống rỗng." Văn Khanh một kiếm phá mở, quay về bên trong bí cảnh. Nhìn tảng đá trong tay một lát, càng xem càng vừa ý, vật này từ nay về sau sẽ là của cô!
Dù sao, so với dùng vũ lực chèn ép, cô vẫn thích âm thầm hại người hơn!
Khúc Thiên Ca là người đầu tiên đến Thần Điện, cửa điện không có một bóng người. Nàng thử đẩy cửa, quả nhiên không nhúc nhích tí nào, xem ra mỗi lần phải có hai mươi người cùng vào là thật, ả đành phải kiên nhẫn chờ đợi.
Khúc Thiên Ca ngồi xuống một bên chờ những người khác đến, rất nhanh, một nhóm người lại đến, tổng cộng mười một người, dựa vào trang phục thì là Huyền Kiếm Tông. Khúc Thiên Ca nhìn kỹ, bên đó có mấy người quen, Lâm Kiều, Nguyệt Bạch và mấy người nữa gặp được ở bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn lần trước.
Bọn họ có rất nhiều người, Khúc Thiên Ca hơi hơi lo sợ lát nữa không tranh được với bọn họ, dù vậy mặt nàng vẫn không biến sắc, bước đến chào hỏi: "Lâm sư tỷ, Nguyệt sư huynh, chúng ta lại gặp mặt."
Nguyệt Bạch vừa nhìn thấy nàng, lập tức vui vẻ chào lại: "Khúc sư muội chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Lâm Kiều hừ lạnh một tiếng, liếc nàng một cái, quay đầu giới thiệu với đồng môn: "Nàng chính là người khế ước được Phượng Hoàng, lấy đi Cảnh Châu, Khúc Thiên Ca." Khúc Thiên Ca lấy đi Cảnh Châu khiến bí cảnh đóng lại, làm hại nàng tay không mà về, nàng vẫn luôn ghi hận đến bây giờ.
"Là nàng ta!" Nghe vậy đám người Huyền Kiếm Tông liền dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Khúc Thiên Ca: "Phượng Hoàng đâu? Gọi ra cho chúng ta nhìn một chút!"
Khúc Thiên Ca giật mình, vội vàng giải thích: "Ta thật sự không có khế ước Phượng Hoàng, cũng không lấy Cảnh Châu, Hà Văn Khanh mới là kẻ khế ước Phượng Hoàng, ta mới gặp nàng ta lúc nãy, không tin lát nữa gặp nàng ta các ngươi cứ việc hỏi!"
Nàng nói một cách thành khẩn khiến những người khác nửa tin nửa ngờ: "Thật sự không phải ngươi?"
"Không phải!" Khúc Thiên Ca thầm oán, Hà Văn Khanh chết tiệt! Còn để nàng mang tiếng!
"Đừng nhắc tới chuyện này nữa, trong điện có rất nhiều thứ tốt, ta sẽ chia sẻ với các vị sư huynh."
Những người khác nghe có bảo vật, lập tức hứng thú: "Bảo vật gì? Sao người biết được?"
Khúc Thiên Ca chỉ cười không nói. Những người khác trong nháy mắt hiểu ra, việc này nàng ta chắc chắn sẽ không nói cho bọn họ biết!
Lâm Kiều cười lạnh: "Chẳng lẽ bên trong nguy hiểm trùng điệp, muốn kéo thêm mấy cái đệm lưng? Huynh đệ chúng ta liều chết xông vào, cuối cùng lại làm áo cưới cho ngươi*!"
*
Ý bảo
bị Khúc Thiên Ca lợi dụng. Lời vừa nói ra, những người khác lại có chút do dự, nhất là bảy người đi chung với Lâm Kiều lần trước.
Khúc Thiên Ca vội vàng nói: "Bên trong không có nguy hiểm, ta thề! Huống hồ các ngươi nhiều người, ta bên này chỉ có một, nếu ta lừa các ngươi, các ngươi có thể giết ta!"
Điều này cũng đúng, những người còn lại yên lòng, lập tức động tâm, ngay cả Lâm Kiều cũng thả lỏng đôi chút.
Thấy bọn họ đồng ý, Khúc Thiên Ca lại nói: "Cửa điện này có cấm chế, nhất định phải là hai mươi người đi vào cùng một lúc mới được, chúng ta còn thiếu tám người."
Chả trách lại muốn hợp tác với bọn họ, hóa ra một người không vào được, đám Lâm Kiều trong lòng đều hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng không nói gì,đợi thêm tám người nữa rồi cùng tiến vào Thần Điện.
Một tia sáng trắng hiện lên, đám Khúc Thiên Ca cuối cùng cũng vào được Thần Điện. Trong điện trống trải, thậm chí có chút âm u, chỉ có một chút ánh sáng lơ lửng trên đỉnh đầu. Những người khác nhìn thấy nơi này trống không, chỉ coi đây là khu trung tâm, bắt đầu tản ra bốn phía tìm kiếm thông đạo. Chỉ có Khúc Thiên Ca ánh mắt sốt ruột nhìn những điểm sáng kia, nét mặt gần như điên cuồng.
Những thứ này đều là truyền thừa! Truyền thừa thượng cổ! Ai lấy được là của người đó!
Khúc Thiên Ca phóng ra linh khí, ngưng tụ thành một bàn tay cực lớn, chộp lấy những điểm sáng đó. Những điểm sáng giống như là có sinh mệnh, không ngừng né tránh. Nhưng Khúc Thiên Ca đặc biệt tu luyện Quang Ảnh Thủ vì những điểm sáng này, nó cũng không thể khinh thường, đánh một chưởng xuống chắc chắc sẽ có cá*.
*
Ý bảo sẽ bắt được thượng cổ truyền thừa. Nàng cầm lên xem xét, tư chất thiên phú: Phá Vọng chi nhãn, đồ tốt! Nàng không chút nghĩ ngợi thu điểm sáng vào trong thức hải*, tiếp tục bắt giữ.
*
Thức hải (识海): óc Những người khác nhìn thấy sau đó nhao nhao bắt chước, chỉ là bọn họ không có pháp thuật thiên phú như Khúc Thiên Ca, mà trong điện lại không thể bay lên, những điểm sáng này chỉ có thể dùng linh khí bắt giữ, không được sử dụng pháp khí, vì vậy bắt mười lần trật cả mười.
Nhưng chỉ cần có điểm sáng cũng làm bọn họ mừng như điên!
"Đại mộng diễn thuật!"
"Thiên phú thần thông: Chân Thực Chi Nhãn!"
"Phù đạo tường thuật!"
"Đan dược bách khoa toàn thư!"
"Thần cấp công pháp: Huyền Thiên chân kinh!"
...
Đủ loại truyền thừa từ thời thượng cổ, cái gì cũng có, để bọn họ vui sướng đến hóa rồ, càng thêm điên cuồng đi bắt giữ những điểm sáng đó!
Nhưng linh khí mỗi người có hạn, một khi linh khí cạn kiệt thì sẽ bị đưa ra ngoài, dùng đan dược bổ sung linh khí cũng vô dụng, ngay cả Khúc Thiên Ca cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều linh khí của nàng gấp chín lần những người cùng cảnh giới, lại có thêm Quang Ảnh Thủ không lãng phí một chút linh khí nào, mỗi một lần ra tay đều có thể bắt được điểm sáng, bởi vậy thu hoạch của nàng là nhiều nhất! Nàng cũng biết sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ bị người hận đỏ mắt*, bởi vậy vừa ra ngoài liền nhanh chóng rời đi! Trong lúc mười chín người kia còn đang vui sướng vì nhận được truyền thừa, nàng thừa cơ nhanh chóng chạy trốn.
*
Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng. Không gian của Khúc Thiên Ca đã bị Văn Khanh cướp đi, nàng biết mình không có chỗ nương náu, vậy nên chọn một chỗ ẩn nấp có linh khí dồi dào để bế quan tu luyện, không đi tìm bảo bối, tu luyện một mạch tới khi huyễn cảnh mở ra lần nữa.
Bởi vì những bí thuật đạt được ở truyền thừa Thần Điện, tốc độ tu luyện của Khúc Thiên Ca tiến triển cực nhanh, ngay cả khi công pháp của nàng cần tu luyện lặp đi lặp lại tới chín lần cũng không hề làm chậm tốc độ tu luyện. Chỉ trong vòng nửa năm, nàng đột phá từ Kim Đan kỳ lên Đại Thừa kỳ, vượt qua ba đại cảnh giới Nguyên Anh, Hóa Thần, Phân Thần, còn lợi hại hơn cả Hà Văn Khanh kiếp trước.
Tốc độ tu luyện yêu nghiệt như thế khiến Khúc Thiên Ca có chút đắc ý, ngày huyễn cảnh mở ra liền đi tìm tìm Hà Văn Khanh báo thù, đúng như nàng đoán, đối phương vừa mới đến Phân Thần kỳ, thấp hơn nàng một đại cảnh giới. Hơn nữa bởi vì công pháp tu luyện, linh khí của nàng nhiều gấp chín lần người bình thường, thế nên nàng có lòng tin sẽ trả thù được Hà Văn Khanh!
Nhưng Khúc Thiên Ca lại không nghĩ tới, đối phương dùng chính sức mạnh không gian của Thần khí đánh bại nàng, mà nàng thậm chí còn không đỡ được một trăm chiêu của đối phương!
Hà Văn Khanh sắc mặt lạnh lùng, cao cao tại thượng nhìn xuống: "Ta là thiên mệnh chi nữ, loại tôm tép như ngươi cũng đòi đấu với ta?" Nói xong liền xoay người rời đi, còn không thèm phế bỏ tu vi của nàng.
Khúc Thiên Ca lên cơn giận dữ, nàng không cam tâm, không cam tâm hai kiếp đều thua trong tay một người! Bởi vậy nàng giống kiếp trước đi tìm tà tu Vô Nhai tử, y là tà tu Đại Thừa kỳ duy nhất của Thương Lan giới, thủ đoạn tàn nhẫn, Hà Văn Khanh tuyệt đối không phải là đối thủ của y.
Hà Văn Khanh là người có tu vi cao nhất Tu Chân giới, còn là một tu sĩ, y quả nhiên động tâm.
Không ngờ Vô Nhai Tử đi nửa ngày đã trở lại, trong cơn giận dữ thải bổ nàng, Khúc Thiên Ca không thể phản kháng, trơ mắt nhìn tu vi của mình từ Đại Thừa quay về Luyện Khí, hoàn toàn không hiểu nguyên do.
*
Thải bổ (采补): thải âm bổ dương Nàng bị mất tu vi, dung mạo già nua, không chốn dung thân, chỉ có thể quay về Thái Nhất Tông tìm phụ thân của mình. Phụ thân thấy bộ dạng thê thảm của nàng, giận tím mặt, đi tìm Hà Văn Khanh báo thù, lại một đi không trở lại...
Hai đời kết cục giống nhau như đúc...
"Oẹ" một tiếng, Khúc Thiên Ca phun ra một ngụm máu, dần tỉnh táo lại, phát hiện Kim Đan của mình vỡ vụn, tu vi hạ xuống Luyện Khí kỳ, đạo tâm tức khắc sụp đổ.