40
Hôm sau tỉnh dậy đầu óc tôi mụ mẫm, đều tại bài viết trên diễn đàn đêm qua hại tôi xem đến khi điện thoại cạn pin mới ngủ.
Tôi thực sự bị sốc bởi những câu chuyện có thật và ý tưởng kỳ diệu của đám gay này.
Mặc dù hầu hết những cách đó đều làm người ta hoài nghi nhưng cũng có một hai diệu kế có thể tham khảo.
41
Buổi chiều trên đường đi học về đúng lúc gặp Văn Tự, dưới ánh nắng chói chang khuôn mặt băng giá vạn năm không đổi của hắn vẫn chẳng mảy may tan chảy.
Thấy hắn cũng về ký túc xá, tôi xáp tới gần nói: "Văn Tự, bài học hôm qua có mấy chỗ tớ không hiểu lắm, lát nữa cậu giảng cho tớ nhé?"
Văn Tự dừng lại rồi gật đầu trả lời: "Ừ.
"
Chậc, cái tên kiệm lời này cứ làm như nói thêm một chữ sẽ mất mạng không bằng.
42
Sau khi về ký túc xá, thấy những người khác vẫn chưa về, tôi cầm điều khiển từ xa bật máy lạnh rồi gọi Văn Tự đến chỗ tôi ngồi giảng bài.
Thật ra hắn ghi chép rất dễ hiểu, đọc qua là biết ngay.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là tôi muốn thăm dò hắn xem sao.
Trong số những cách tôi đọc tối qua, có một cách khá đơn giản là tới gần nói chuyện với đối phương rồi quan sát xem có phải lâu lâu hắn sẽ nhìn mình chằm chằm hoặc đỏ mặt không.
Chẳng phải bây giờ chính là thời cơ tốt nhất sao?
43
Gió từ máy điều hòa chầm chậm thổi tới xoa dịu làn da khô nóng của tôi, tâm trạng cũng thoải mái hẳn lên.
Trong ký túc xá vắng lặng chỉ nghe được tiếng giảng bài trầm thấp đầy từ tính của Văn Tự, hắn còn nghiêm túc đánh dấu những điểm chính trong bài nữa.
Chúng tôi ngồi sát đến mức chỉ cần tôi hơi nhúc nhích là có thể đụng vào người hắn, nhưng tôi không làm vậy mà chỉ thỉnh thoảng ngước mắt nhìn hắn, xem hắn có biểu hiện gì như thiếu nam hoài xuân hay không, kết quả tôi phát hiện! !
Hắn hoàn toàn chẳng ngó ngàng gì đến tôi?!
Cũng không hề đỏ mặt, trên gương mặt băng giá kia chỉ có miệng là nhúc nhích.
Suốt cả quá trình hệt như một cỗ máy giảng bài vô cảm vậy.
Ơ kìa, chẳng lẽ tôi hiểu lầm rồi sao?
Tôi chán nản cố tình nói: "Cậu giảng khó hiểu quá.
"
Văn Tự nghe xong cũng không nổi nóng mà trái lại càng phân tích thuật toán kỹ lưỡng hơn.
Giảng gần hết bài thì cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, Cố Dương cầm bảng vẽ đi vào.
Vừa thấy chúng tôi, hắn tò mò tới xem, chờ Văn Tự giảng xong tôi quay sang tán gẫu với Cố Dương.
Cố Dương nói ngày mai phải ra ngoài vẽ vật thực một tuần nên giờ về thu xếp hành lý, còn nói không nỡ xa tôi lâu như vậy, nói xong thì ôm chầm lấy tôi nhưng tôi chê hắn nóng nên cố đẩy ra.
Đúng lúc này, Văn Tự phía sau đột nhiên đứng dậy nói với tôi bằng ngữ khí lạnh như băng: "Tớ có việc phải về nhà một chuyến, đêm nay không ngủ ở đây đâu.
"
Tôi "ừ" một tiếng, nhân tiện nói cảm ơn hắn: "Cảm ơn cậu giảng bài cho tớ nhé.
"
Văn Tự gật đầu rồi đi ra ngoài với vẻ không vui lắm.
44
Văn Tự là người ở thành phố A này nên về nhà cũng khá thuận tiện.
Năm thứ hai hắn mới chuyển đến ký túc xá của chúng tôi.
Thật ra tôi cũng ở ký túc xá này từ năm thứ hai, năm nhất tôi ở ký túc xá của lớp mình, chỉ là lúc đó xảy ra một chuyện.
Gần cuối năm nhất, trong lớp có một bạn học trộm tác phẩm của tôi đi thi thiết kế máy tính và đoạt giải nhì làm tôi tức gần chết, thảo nào USB của tôi đột nhiên mất tích, thảo nào bạn học kia nhiệt tình đăng ký dự thi giùm tôi, lúc về lại nói làm mất phiếu nên cuối cùng tôi bỏ lỡ thời gian đăng ký.
Bạn học trộm tác phẩm của tôi tên Bộ Diêu Liên, đồng thời còn là bạn chung phòng nữa, lúc ấy tôi có khoe tác phẩm của mình với người trong ký túc xá nên chắc bị hắn ghi nhớ, sau khi biết mình bị đạo tác phẩm, tôi và hắn đánh nhau một trận tơi bời trong ký túc xá khiến mọi người đều biết, Bộ Diêu Liên còn chối bay chối biến rồi nói xấu tôi khắp nơi.
Cuối cùng để tách chúng tôi ra, quản lý bảo tôi chuyển đến phòng 305, cũng chính là ký túc