60
Mới đầu tôi vẫn chưa dám tin là thật, ngồi xuống đọc tiếp mấy status mới phát hiện "em" kia càng lúc càng trùng khớp với mình, trên đó viết rất nhiều chuyện từng xảy ra với tôi trước đây.
Tôi nổi da gà đầy mình, không ngờ Văn Tự lại là loại người này!
Hơn nữa hôm nay tôi còn mặc quần đùi màu trắng mà hắn nhắc tới, phắc, tôi không thể ở đây thêm một giây một phút nào nữa!
61
Tôi xóa lịch sử hoạt động của mình rồi tắt máy tính.
Vì mang rất ít đồ nên tôi vớ lấy ba lô đi ngay lập tức.
Ai ngờ tôi vừa mở cửa ra thì đụng phải Văn Tự phong trần mệt mỏi trở về.
Đệt.
Nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên của tôi chính là —— Thả ba lô xuống che chân mình lại.
"Ninh Nhiên, cậu định đi đâu à?" Tay trái Văn Tự xách một túi rau thịt lớn, tay phải ôm một hộp anh đào đầy ắp mà tôi thích ăn nhất, nhìn như mới đi siêu thị về.
Tôi không có thời gian thèm anh đào nữa mà thuận miệng bịa chuyện: "Giờ tớ có việc gấp phải đi ngay."
Nói xong tôi định chuồn êm, nào ngờ bị thân hình cao lớn của Văn Tự chặn lại.
Phắc, hắn sẽ không chơi tôi ngay tại chỗ đấy chứ?!
62
Cũng may Văn Tự không làm vậy mà chỉ nói: "Gấp thế cơ à? Hay là ăn trưa xong rồi hãy đi, tớ nấu nhanh lắm."
"Không cần đâu, chuyện này gấp lắm, cảm ơn cậu nhé." Tôi vội vã từ chối.
Trên mặt Văn Tự không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, hắn bình thản nói: "Vậy cậu đem theo anh đào ăn đi."
Thế là tôi ôm hộp anh đào rời khỏi nhà Văn Tự.
63
Đứng dưới nhà hắn do dự một hồi, tôi quyết định tới quán net sửa cho xong bài tập nhóm.
Sau khi thuê căn phòng nhỏ ở quán net, tôi đặt cái hộp sang một bên rồi mở máy tính.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Ai Cần Tôi
2.
Omega Của Đại Tá Cấm Dục
3.
Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
4.
Ly Hôn Có Vẻ Khó
=====================================
Trong lúc chờ máy khởi động, tôi ngồi lặng trên ghế, thật không thể tin được, trên đường từ nhà Văn Tự đến đây tôi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Văn Tự thế mà thích tôi ư?
Tại sao chứ?
Trước đây tôi và hắn cũng chưa nói với nhau mấy câu, chỉ có dạo này mới tiếp xúc nhiều hơn chút ít.
Vốn dĩ tôi định tìm ra tên chó hôn trộm mình rồi hỏi hắn tại sao lại làm vậy.
Nhưng giờ tôi nào dám đối mặt chất vấn nữa, nhớ lại mấy status Văn Tự đăng lên tài khoản kia tôi vẫn còn thấy sợ.
Cái này đâu giống hình tượng lạnh lùng ít nói của hắn!
Cứ như một kẻ si mê mù quáng vậy.
64
Sau khi máy tính khởi động, tôi sửa lại bài tập rồi gửi cho trưởng nhóm.
Kế đến tôi mở diễn đàn ẩn danh kia ra, dựa vào trí nhớ cao siêu của mình, tôi nhanh chóng tìm được tài khoản của Văn Tự trên diễn đàn.
Nhìn thấy trang chủ của hắn lần nữa vẫn làm tôi bị sốc