Vẻ mặt Tiêu Dật như đưa đám, kiểu như tai họa đến nơi rồi.
Lạc Hoài An nhìn Tiêu Dật khóc không ra nước mắt, thương hại nói với gã: "Được rồi, cậu đừng đau lòng nữa, trong thẻ đủ tiền thì trả, không đủ thì thôi, cậu còn tên anh họ dư tiền tới trả nữa mà, coi như cậu đỡ được một số tiền đi ha!"
Tiêu Dật buồn rủ rượi, chuyện này mà cũng tính vậy được sao?
Vốn dĩ sẽ dùng tiền để ngăn tai họa, mà bây giờ phải chờ anh họ nổi trận lôi đình đến đây, nếu ổng mà biết mình dẫn chị dâu ra ngoài chơi, nhất định sẽ rất tức giận luôn, mà Tiêu Sở đã nổi giận thì kết cục của gã là sẽ chết không toàn thây đấy, Tiêu Dật ngẫm lại đã cảm thấy tương lai của mình thật u ám, nếu biết như vậy, thì gã thà ở nước ngoài khỏi về nước cho rồi!
"Anh mà biết cái gì? Anh họ sẽ đánh chết tôi cho mà xem." Tiêu Dật khịt mũi, chắc chắn anh họ sẽ không nỡ phạt chị dâu, cho nên người bị phạt chắc chắn là đồ bia đỡ đạn Tiêu Dật rồi, gã thật sự quá đáng thương mà.
"Yên tâm đi, cậu còn giá trị lợi dụng, nên anh cậu sẽ không gϊếŧ cậu đâu." Lạc Hoài An nhẹ nhàng an ủi.
Tiêu Dật nhìn Lạc Hoài An chần chừ nói: "Ý của anh là: Tôi tạm thời sẽ không sao hả?"
Lạc Hoài An khẽ gật đầu, "Ừm, cậu cứ yên tâm, trước khi cậu không còn giá trị lợi dụng, thì chắc chắn cậu sẽ sống cực kỳ tốt."
Tiêu Dật quay mặt đi, loại người như thế mà an ủi được sao? Thật là quá ghê tởm.
Lạc Hoài An thương hại nhìn Tiêu Dật, gã bị Lạc Hoài An dùng ánh mắt đó nhìn, càng làm gã thấy tức giận hơn.
"Bây giờ chuyện đã như vậy rồi, cậu có khóc thì cũng vô dụng thôi! Hay là cậu quyến rũ tên quản lý ở đây đi, để hắn còn thả tôi đi." Lạc Hoài An đề nghị.
"Anh, anh, anh!!!" Tiêu Dật nhìn y mà tức giận quay mặt sang chỗ khác.
Đùa chắc? Gã đường đường là đàn ông bảy thước, là thiên tài trong giới y học, thì sao có thể vì mấy trăm ngàn mà khom lưng được? Chẳng phải gã chỉ tạm thời không đủ tiền thôi sao? Vả lại, con mắt nào của chị dâu thấy mình khóc vậy hả?!
Lạc Hoài An hứng thú đánh giá đám người vây quanh bọn họ, có mấy tên bảo vệ nghiêm chỉnh, có tên quản lý đang nổi giận bừng bừng, sau đó y duỗi tay ra, "Này, tôi muốn đi vệ sinh."
Tiêu Dật đẩy tay Lạc Hoài An ra, "Lúc nào rồi mà anh còn nghĩ tới chuyện đi vệ sinh nữa vậy?"
"Cậu sao vậy? Cậu không biết con người có 3 cái gấp à? Cậu đã kiểm soát tôi từ việc ăn tới việc ngủ rồi, giờ đến cả việc đi vệ sinh mà cậu cũng muốn kiểm soát nữa, có phải cậu lo nhiều quá rồi không?" Lạc Hoài An chán ghét nói.
Tiêu Dật giữ chặt Lạc Hoài An, "Anh đừng ở đó mà trách tôi! Cũng tại anh hại tôi mới thành ra như vậy đó!"
Cửa bị mở ra cái "Rầm" , Tiêu Sở hung hăng đứng ngay cửa, chống nạnh nhìn hai người ngồi trên ghế sofa, "Hai người được lắm!"
Tiêu Dật treo một nụ cười nói: "Sao anh họ lại tới đây?" ĐM, trong lòng Tiêu Dật nhịn không được mà chửi bậy, cũng do tên chị dâu kia hại người, ổng nói muốn đi vệ sinh, làm bây giờ gã cũng muốn đi vệ sinh theo rồi.
Tiêu Sở ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tiêu Dật, "Tôi mà không đến, hai người có thể đi khỏi đây được sao?"
Quản lý trung tâm cúi đầu khom lưng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, do người trong cửa hàng không hiểu chuyện, không biết là biểu thiếu gia với phu nhân, trung tâm này vốn là của Tiêu tiên sinh mà, nếu biết phu nhân tới đây là tôi đã hoàn toàn miễn phí cho cậu ấy rồi."
Lạc Hoài An nhìn tên quản lý khôn lẻo kia, nghe hắn nói luyên thuyên không ngừng, làm y bỗng có cảm giác như ăn phải ruồi vậy.
Tiêu Sở không kiên nhẫn liếc nhìn tên quản lý, gã lập tức biết điều dẫn theo người lui ra ngoài, "Hai người có chuyện gì không? Tiêu Dật, ai cho cậu dẫn chị dâu cậu ra ngoài?"
Tiêu Dật ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Sở, hết sức oan ức mà nói: "Em bị uy hϊếp mà."
Trong lòng Tiêu Dật vẫn còn sợ hãi nhìn Lạc Hoài An, ấm ức nói với Tiêu Sở: "Chị dâu chụp ảnh nude của em, rồi lấy đó ra uy hϊếp em là nếu em không dẫn y ra ngoài chơi, thì y sẽ đăng ảnh nude của em lên từng trang web một, em thật sự bị ép buộc đó."
Tiêu Sở không hài lòng lườm nhìn Tiêu Dật, hất bàn tay đang nắm trên cánh tay hắn, "Cậu lớn đầu như thế, mà cũng chỉ có tí tiền đồ này thôi à?"
Đúng là không nói được lời tử tế mà, quả nhiên anh họ sẽ giúp chị dâu, rõ ràng gã mới là người bị hại.
"Sao em lại làm vậy?" Tiêu Sở kéo tay Lạc Hoài An hỏi.
Lạc Hoài An nhếch miệng, "Tôi không thể đi ra ngoài sao? Không chừng như vậy tôi còn sống thêm được vài năm, còn hơn cứ mốc meo ở trong phòng."
Tiêu Sở cau mày cúi đầu, "Anh đã nói rồi, em sẽ không sao hết mà."
Lạc Hoài An cười nhạt, "Tiếc là anh chẳng phải ông trời, nên không phải chuyện gì cũng theo ý anh được."
Tiêu Sở cúi đầu, dưới đôi hàng mi không tả được nỗi cô đơn, Tiêu Dật khẽ ho khan một cái, Tiêu Sở khó chịu nhìn gã, "Rồi cậu sao nữa?"
Tiêu Dật ngại ngùng nói: "Chuyện là...!em muốn đi vệ sinh."
"Muốn đi thì tự đi đi! Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đi với cậu?" Tiêu Sở tức giận nói.
Tiêu Dật đỏ mặt, lập tức chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn sót lại hai người Tiêu Sở và Lạc Hoài An, "Anh xin lỗi."
Lạc Hoài An xoa xoa vùng thái