Mộc Cẩn Hiền ngẫm nghĩ, rồi nói: "Kỳ thật tôi thấy cậu ở bên kia cũng không giúp được gì, vậy thà đi ăn với tôi luôn đi.
"
Trác Hạo Hi nhăn mày, người kia vẫn kiêu ngạo như vậy, coi như mình ở đây không giúp được gì thật đi, nhưng cũng không cần nói thẳng như vậy đâu!
Trác Hạo Hi hít sâu một hơi nói: "Tôi cảm thấy một người là ăn, hai người cũng là ăn, đi ăn với anh, vậy thà rằng tôi ăn một mình còn hơn, anh ăn nhiều lắm.
"
Mộc Cẩn Hiền còn muốn nói thêm gì đó, thì Trác Hạo Hi đã cúp máy.
Trác Phi Dương xoay đầu qua nhìn cậu, "Sao vậy? Sắc mặt em trông rất khó coi.
"
Trác Hạo Hi nhíu mày, "Cũng không có gì! Chỉ là tên thèm chửi thôi.
"
Mộc Cẩn Hiền ngồi trên giường, ánh mắt bị con ba ba trên bàn trà hấp dẫn, con ba ba này đã đi theo mình vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, mà còn nhảy nhót tưng tưng được, đúng là tràn đầy sức sống mà!
Mộc Cẩn Hiền thả thức ăn xuống bể.
"Tiểu Vương à, mày nói xem, sao chủ nhân nhà mày mỗi lần thấy tao là giống như tao thiếu tiền cậu ấy vậy? Tao chỉ muốn mời cậu ấy đi ăn thôi, vậy mà lại mắng tao vô sỉ, thật sự khó chiều chết đi được.
"
"Thiếu gia, chủ tịch tìm cậu.
" Trưởng phòng vội vã chạy tới.
Trác Hạo Hi nhìn trưởng phòng, rồi sau đó đi về phía phòng làm việc của cha mình, cậu mở cửa cúi người gọi: "Cha.
"
Cha Trác ngẩng đầu, Trác Hạo Hi bỗng cảm thấy buồn bực, vào lúc cậu về đây 1 năm trước, bộ dáng của cha vẫn vô cùng đắc ý, nhưng bây giờ lại trông tiều tụy như ông lão gần đất xa trời vậy.
"Con đến rồi Hạo Hi.
" Cha Trác sờ lên túi, móc ra một điếu thuốc rồi đốt lên.
Trác Hạo Hi nhếch môi, thời gian như lại trở về kiếp trước khi Mộc Cẩn Hiền vui sướng nhìn Trác gia bị sụp đổ, Lửa đồng hừng hực gốc không diệt, Gió xuân nhè nhẹ mầm đã nhô, mọi thứ như lại đến lần nữa, mình vẫn bị lép vế, để mặc cho người ta chém gϊếŧ.
"Cha.
" Trác Hạo Hi nhỏ giọng kêu.
Cha Trác lên tiếng, lập tức thở dài, " Hạo Hi à, con có ấn tượng thế nào với Mộc Cẩn Hiền?"
Trác Hạo Hi siết chặt tay, trầm mặc cúi đầu.
"Cha muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, con nghe!"
Cha Trác cắn răng, "Trác gia là công ty của gia tộc mình, cha của con lại chẳng có tài cán gì nổi bật cả, hoàn toàn không nên ngồi vào vị trí này, bác cả và bác ba của con từ nhỏ đã rất tài giỏi, nhưng chỉ vì vị trí gia chủ mà cãi nhau ầm ĩ, thành ra ông nội con trong lúc nóng giận mới quyết định chọn cha!"
Trác Hạo Hi kinh ngạc, hoá ra còn có chuyện như vậy.
Cha Trác thở dài, "Mấy năm nay công ty gần như trắng tay, mặc dù cha biết, nhưng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở xem như không biết gì, nhưng hiện tại rút dây động rừng thế này, cha không thể trơ mắt nhìn cái nhà này tan nát được, công sức ông bà đời trước gây dựng sự nghiệp không thể bị hủy trên tay cha.
"
Trác Hạo Hi đang cúi đầu, lập tức ngẩng phắt đầu lên, "Vậy cha muốn con làm thế nào?"
Cha Trác bi thương nhìn Trác Hạo Hi, "Hạo Hi à, Mộc Cẩn Hiền nói muốn kết hôn với con! "
Trác Hạo Hi chỉ đành mỉm cười chấp nhận, từ khi nào mà địa vị của mình lại quan trọng đến thế này? "Con biết rồi, thưa cha.
"
Vẻ mặt cha Trác vô cùng bứt rứt, "Cha biết chuyện này rất khó cho con, nhưng nếu hiện tại Trác gia không đồng ý, chỉ sợ! " Đứng càng cao, té càng đau, nếu Trác gia mà phá sản, thì mấy đứa con cháu cành vàng lá ngọc của Trác gia e là đến cả tên ăn mày cũng không bằng.
"Con hiểu rồi, thưa cha.
" Trác Hạo Hi đáp.
Cha Trác tràn đầy áy náy nhìn Trác Hạo Hi, "Nếu con không muốn thì thôi.
"
Trác Hạo Hi nở nụ cười, "Cha lo lắng quá rồi, con từ nhỏ đã thích hắn muốn chết, giờ hắn muốn kết hôn với con, thì sao con lại không muốn được!"
Cha Trác nhìn nụ cười của Trác Hạo Hi mà xấu hổ cúi gầm mặt, "Xin lỗi con, là tại cha vô dụng mà ra.
"
Trác Hạo Hi thản nhiên cười, "Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, thà rằng bây giờ con cầu xin hắn, còn hơn đợi đến lúc cùng đường mới cầu xin hắn.
"
Đôi mắt cha Trác ảm đạm, Trác Hạo Hi chợt cảm giác được gánh nặng trên đôi vai của mình.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, Trác Hạo Hi hít sâu một hơi, rồi gọi điện thoại cho Mộc Cẩn Hiền, "Có rảnh không?"
Vốn đang chán nản xem tài liệu, Mộc Cẩn Hiền lập tức sửng sốt, "Có! Có chuyện gì không?"
"Có chứ! Tôi muốn mời anh đi ăn.
" Trác Hạo Hi lười biếng nói.
Mộc Cẩn Hiền do dự rồi trả lời: "Hình như tôi nhớ có người chê tôi ăn nhiều.
"
"Ăn nhiều thì nhiều, cũng không nhiều hơn bao nhiêu tiền.
" Trác Hạo Hi tỉnh bơ nói.
Mộc Cẩn Hiền cười cười, "Thật ra tôi vừa ăn xong rồi.
"
Trác Hạo Hi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Thật sao? Vậy tôi đành mời người khác vậy.
"
Mộc Cẩn Hiền cầm bút đâm xuống, trong nháy mắt đâm thủng 5 tờ giấy, "Hạo Hi, thái độ cậu mời người ta không đủ chân thành.
"
Trác Hạo Hi nhíu mắt lại, "Tính tôi là vậy đó, không đổi được, làm ngài khó chịu rồi, xin lỗi nha.
"
Mộc Cẩn Hiền cười khẩy, "Cậu hư như vậy, nên sợ là có tôi chịu được cậu thôi.
"
"Thật sao? Tôi cũng không tin là tôi không tìm được ai đi ăn với tôi.
" Trác Hạo Hi cười lạnh nói.
Mộc Cẩn Hiền cười cợt: "Bây giờ cậu có tiền không nên tiêu vào việc ăn chơi như thế, phải biết dùng vào chỗ cần thiết, vả lại Trác gia cũng sắp phá sản rồi, mà cậu còn rủ người khác đi chơi thì thật lãng phí!"
Trác Hạo Hi mỉm cười, "Vậy ý của Mộc tiên sinh là tôi không được rủ ai đi chơi à?"
"Ngoại trừ tôi.
" Mộc Cẩn Hiền nói.
Trác Hạo Hi điều chỉnh lại nụ cười hỏi: "Vì sao?"
"Tôi có thể trả