Trác Hạo Hi cuộn người ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Mộc Cẩn Hiền đi đến với bước chân nặng nề, cậu thuận theo tiếng bước chân của hắn nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc chẳng biết nên nói gì.
Trác Hạo Hi tựa đầu lên đầu gối, "Vết thương của anh thế nào rồi? Tôi cũng không biết tại sao tôi lại đột nhiên muốn gϊếŧ anh nữa.
"
Hắn sờ lên vết thương trên cổ, "Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.
"
Cảm giác lạnh thấu xương khi lưỡi dao kia xẹt qua vẫn còn hiện hữu trong đầu hắn, lúc Trác Hạo Hi ra tay, trong ánh mắt toát ra nỗi hận thù rất sâu đậm, lúc ấy cậu thật sự muốn gϊếŧ chết người nằm cạnh mình.
Cậu nhìn lên cổ hắn, "Miệng vết thương của anh vẫn chưa băng bó.
"
Mộc Cẩn Hiền lơ đễnh cười một tiếng, "Không sao đâu, vết thương này không có gì phải lo hết.
"
"Thì ra tôi đâm chưa đủ sâu!" Trác Hạo Hi như là cảm thán nói.
Mộc Cẩn Hiền cười khổ, "Em hận anh như vậy, là vì kiếp trước anh phụ em nhiều lắm sao? Nhưng chuyện đó đâu phải do anh làm.
"
Trác Hạo Hi quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, "Có khác nhau à? Đó cũng là anh thôi!" Đứng ở ngã ba đường, chọn một con đường khác, thành ra phong cảnh dọc đường cũng thay đổi hoàn toàn.
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, "Xin lỗi, có thể nói cho anh biết kiếp trước anh đã gây ra những gì không?"
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn rồi bất đắc dĩ mỉm cười, "Anh muốn biết sao? Thật ra cũng không có chuyện gì tốt hết, có lẽ anh cũng có thể đoán được một phần rồi.
Thiên Hải Dạ Chi Tâm mà tôi tặng cho anh họ lần trước, đáng ra là tôi sẽ lấy cái đó làm quà sinh nhật cho anh, khi ấy anh cũng rất biết giữ thể diện cho tôi mà nhận lấy, nhưng sau đó anh lại tặng nó cho Hàn Lâm của anh! " Trác Hạo Hi tự giễu nói.
Mộc Cẩn Hiền cau mày, tuy đó từng là chuyện cũ, nhưng trong thâm tâm vẫn không khỏi thấy kích động, khuyên tai kia vốn dĩ tặng cho mình, chỉ vì mình ở kiếp trước không thèm trân trọng, cho nên hiện tại mới phải chịu báo ứng thế này.
"Tôi mặt dày theo đuổi anh, anh thì chán ghét tôi, luôn tìm cơ hội nhục mạ tôi, cuối cùng, vì tôi cứ bám theo anh làm anh khó chịu, anh lập tức hủy loại Trác gia, trong ký ức của kiếp trước, tôi rất không biết khó mà lui, anh đã hạ một vố thế kia, mà tôi còn không biết điều, đột nhập vào hôn lễ của anh và Hàn Lâm, muốn phá lễ cưới của hai người! "
Mộc Cẩn Hiền trầm mặt, trong lòng không ngừng cuồn cuộn những dòng cảm xúc kỳ lạ.
Cậu vòng tay ôm đầu gối, "Anh cũng đừng tức giận, tôi phá hỏng lễ cưới của anh, nhưng sau đó cũng gặp phải báo ứng, đó là bị người ta đẩy xuống biển, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng cảm giác nước biển tràn vào trong khoang mũi khiến tôi không thể thở nổi, vừa bí bách vừa đau đớn, và cũng rất khó chịu nữa! "
Mộc Cẩn Hiền nắm lấy tay của Trác Hạo Hi, "Hạo Hi đừng nói nữa, anh không biết tại sao kiếp trước anh lại làm thế, nhưng bây giờ anh tuyệt đối sẽ không đối xử như vậy với em đâu.
"
Trác Hạo Hi cười nhạt, "Có câu dưa hái xanh không ngọt, Mộc Cẩn Hiền, anh cần gì phải cố chấp với người đã chết tâm với anh từ lâu rồi?"
Mộc Cẩn Hiền nắm tay cậu, yếu ớt mỉm cười, "Em hãy sờ lên trái tim em rồi nói cho anh biết, em thật sự chẳng còn chút tình cảm nào với anh sao? Em vẫn thích anh mà đúng không?"
Trác Hạo Hi quay đầu sang chỗ khác, "Tôi đã từng rất yêu anh, nhưng cuối cùng lại từ vui thành buồn, từ yêu thành hận, tất cả tình cảm tôi dành cho anh đã biến thành nỗi oán hận mất rồi.
"
Hắn cắn răng, "Bây giờ em hận anh cũng không sao, sớm muộn gì em cũng sẽ đổi ý mà thôi.
"
Trác Hạo Hi nhìn bóng lưng của Mộc Cẩn Hiền, cúi đầu cười đắng chát.
Kiếp trước mình vẫn luôn theo đuổi hắn, dù có làm thế nào cũng không thể theo đuổi được, đến mức làm người ta nhìn vào còn thấy ngại giùm nữa cơ.
Nhưng đến bây giờ, mình vẫn luôn trốn tránh hắn, nhưng lại chẳng thể trốn được.
Dưa hái xanh không ngọt, quả thật là nói đúng mà!
Mộc Cẩn Hiền ngồi xuống cạnh Trác Hạo Hi, "Nếu em muốn ra ngoài thì anh sẽ không cản em nữa.
"
Cậu ngẩng đầu lên, "Anh trở nên hào phóng từ khi nào vậy?"
"Tâm trí em không đặt ở đây, để em ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh tí cũng tốt, nhưng mà tới tối phải về đây đấy.
" Hắn ngẫm nghĩ rồi nói.
Cậu khẽ gật đầu, "Cảm ơn anh.
"
Khóe miệng Mộc Cẩn Hiền kéo lên, "Không có gì.
"
Trác Phi Dương đứng tỉa hoa trước cửa sổ, Trác Hạo Hi đứng kế bên giúp đỡ, "Em thấy hoa chị chăm sóc thế nào?
"Cũng đẹp đó, dạo này chị của em thật rảnh rỗi nha!" Cậu nói.
Trác Phi Dương mỉm cười, "Ừm! Bây giờ Mộc Cẩn Hiền là cổ đông lớn thứ hai của Trác gia, đúng là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, chuyện cải cách cũng là do một tay Mộc Cẩn Hiền lo liệu cả.
"
Cô híp mắt lại, cổ phần của Trác gia đã được chuyển thành tên của Trác Hạo Hi, nếu Mộc Cẩn Hiền mà muốn thì lúc nào hắn cũng có thể thu hồi cổ phần của Trác gia.
Cũng chính vì vậy mà Mộc Cẩn Hiền mới chịu buông tha cho một số cổ phần kia, mặc dù Trác gia chiếm nhiều cổ phần nhất, nhưng thực tế quyền lực lại nằm hết trong tay Mộc Cẩn Hiền.
"Dù sao Mộc Cẩn Hiền cũng kiếm ra tiền, Trác gia cũng nhờ đó mà được vực dậy.
" Trác Hạo Hi cười cười nói.
"Ừm.
" Trác Phi Dương cười nhạt.
"Mộc Cẩn Hiền có đối xử tốt với em không?"
Cậu cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên, "Cũng được chị ạ.
"
Cô áy náy nhìn Trác Hạo Hi, "Em chịu khổ rồi.
"
Trác Hạo Hi nhếch miệng, nói thẳng ra Mộc