Trác Hạo Hi cầm dĩa bánh ngọt ngồi trên giường, duỗi thẳng hai chân, uể oải vặn eo bẻ cổ, Mộc Cẩn Hiền kéo ghế ngồi xuống cạnh bên giúp cậu xoa bóp.
Trác Hạo Hi thư giãn dựa lưng lên giường, trong miệng lẩm bẩm: "Mạnh quá, anh tính vặn chết tôi sao?"
Nghe Trác Hạo Hi nói thế, hắn lập tức thả nhẹ lực tay nói, "Còn bây giờ thế nào?"
"Nhẹ quá, bộ anh chưa ăn cơm hả?" Trác Hạo Hi bắt bẻ.
Mộc Cẩn Hiền ngẩng đầu lên, nuông chiều nói: "Yêu cầu của em nhiều thật đấy.
" Mặc dù biết Trác Hạo Hi đang cố ý kiếm chuyện, nhưng hắn cũng không để ý lắm.
Trác Hạo Hi múc một thìa bánh ngọt lên ăn, rồi chống tay đứng lên nói: "Anh chê tôi phiền hả?! Sợ phiền thì cút đi! Ông đây cũng không hiếm lạ gì anh, cũng chẳng thèm khát anh.
"
Mộc Cẩn Hiền ấn người cậu xuống: "Được rồi, được rồi, em không hiếm lạ gì anh, không thèm khát anh gì hết, là anh hiếm lạ em được chưa?"
Trác Hạo Hi nằm trở lại: "Anh thật rảnh quá đi mất, ban ngày thì đích thân đến giám sát tôi, buổi tối thì trốn lên thư phòng xử lý công việc, làm tôi còn tưởng trong thư phòng có nuôi một đám chuột hoạt động về đêm không đấy.
"
Hắn cúi đầu cười: "Em biết à?"
Trác Hạo Hi nhâm nhi bánh ngọt, chớp mắt: "Biết gì chứ? Anh nên sử dụng thời gian hợp lý đi, chuyện này tìm thợ đấm bóp đến làm là được rồi, đâu cần phải nhờ Mộc thiếu gia động tay động chân đâu!"
Mộc Cẩn Hiền cúi đầu: "Anh không yên tâm để người khác làm, hay là buổi tối em để anh ngủ chung đi, như vậy nếu ban đêm em có bị đau nhức gì, thì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
"
Trác Hạo Hi sửng sốt, vội lắc đầu: "Tôi không cần, anh nặng đến thế, nếu lỡ đè chết tôi thì làm sao?"
"Anh đâu có nặng!" Mộc Cẩn Hiền không vui nói.
Cậu nhéo nhéo cánh tay hắn: "Xương của anh nặng lắm luôn đó!"
Mộc Cẩn Hiền thất vọng ngồi dậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hắn chán nản nói: "Vào đi.
"
Quản gia cúi đầu chào hai người: "Trác thiếu gia, Diệp Phi tiên sinh tới rồi.
"
Sắc mặt Trác Hạo Hi trở nên vui vẻ: "Cậu ấy tới rồi! Ông nói với cậu ấy, chờ con xíu nữa con xuống liền.
"
Tuy nói là một tháng, nhưng Diệp Phi cũng chỉ đến đây lúc xế chiều, mỗi ngày 2 tiếng thôi, nhưng chỉ có mỗi 2 tiếng này, cũng đủ chọc Mộc Cẩn Hiền dựng râu, trừng mắt, tức sôi máu rồi.
Trác Hạo Hi hung hăng đá hắn một cái rồi nói: "Mau đưa qυầи иɦỏ qua đây cho tôi.
"
Mặt mày Mộc Cẩn Hiền tối sầm lại, ghen tỵ nói: "Làm gì phải gấp gáp vậy? Cứ để cậu ta đợi thêm tí nữa cũng không chết đâu".
Trác Hạo Hi giơ mũi chân đá vào người hắn: "Anh tưởng người ta như anh chắc?! Tiểu Phi là ngôi sao đang hot trong giới giải trí, lịch trình mỗi ngày chất cao như núi, chứ người ta có rảnh như anh đâu.
"
Mộc Cẩn Hiền cười khinh: "Bây giờ ngôi sao hot nhất trong giới giải trí một tháng kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
Trác Hạo Hi cũng không buồn để ý tới Mộc Cẩn Hiền đang oán giận, mà nhanh tay nhanh chân mặc lại quần áo cho tử tế: "Tôi đi xuống đây.
"
Mộc Cẩn Hiền nhìn bóng lưng cậu vội vội vàng vàng mà siết chặt tay, Mạc Ninh Viễn chết tiệt, bản thân mình làm người ta chán ghét thì thôi, lại còn tìm thêm một tên khác đến làm người ta càng chán ghét hơn nữa.
Diệp Phi im lặng ngồi trên sofa, mười ngón tay đan vào nhau, đúng như suy đoán của Mạc Ninh Viễn, Mộc Cẩn Hiền rất ghét mình, nhưng cũng may là thái độ của Trác Hạo Hi rất tốt với y, mình chỉ cần xem Mộc Cẩn Hiền là không khí là được rồi.
Trác Hạo Hi đỡ tay vịn cầu thang đi xuống: "Xin lỗi vì để cậu chờ lâu.
"
Diệp Phi đứng lên, cúi đầu chào Trác Hạo Hi: "Đâu có, tôi mới là người làm phiền anh mới phải.
"
"Tôi có xem qua mấy bài báo liên quan tới cậu gần đây, Diệp Phi bây giờ đang rất hot, được nhiều cánh nhà báo hẹn phỏng vấn độc quyền, bình luận ở dưới cũng nói rằng rất thích cậu!" Trác Hạo Hi khen ngợi.
Fans hâm mộ luôn cuồng nhiệt như thế, nhưng cũng chỉ là có mới nới cũ, có thể bản thân mình bây giờ trông rất có triển vọng, thế nhưng trong lòng Diệp Phi rõ ràng hơn ai hết, nếu muốn hủy diệt bản thân cậu ta của hiện tại, thì đôi khi chỉ cần vài bài báo mà thôi.
Diệp Phi ngại ngùng cười: "Cũng nhờ Trác tiên sinh giúp đỡ cả.
"
Lời này của Diệp Phi là thật lòng, trong giới giải trí này có rất nhiều người tài giỏi nhưng không thể hot, mà bên cạnh đó cũng có nhiều người tuy hot nhưng chẳng có tài cán gì, nếu lúc đó y không được Trác Hạo Hi nhìn trúng thì Mạc Ninh Viễn cũng sẽ không bao giờ chú ý tới mình.
Giọt Lệ Người Hùng vừa ra mắt, y đã được coi là một tài năng trong giới, Mạc Ninh Viễn cũng sẵn sàng tiêu tiền vào y, kế đó là Chốn Hoa Nguyên và Khắc Cốt Minh Tâm cũng do chính tay Trác Hạo Hi sáng tác, phó giám đốc Lương Vi thì viết lời, rồi công ty còn chịu bỏ tiền để quảng bá, đưa bài hát của y ngồi chễm chệ vào vị trí Tiểu Thiên Vương nữa.
"Là do cậu có tài thôi.
" Trác Hạo Hi không keo kiệt mà khen ngợi.
Diệp Phi cười e thẹn, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền đen mặt đứng trên lầu nhìn y đăm đăm, khiến nhịp tim của Diệp Phi đập càng lúc càng nhanh hơn gấp mấy lần bình thường.
Nhưng Mộc Cẩn Hiền vẫn cứ tạo cho y cảm giác ngột ngạt mãi như thế.
Nhìn thấy được Diệp Phi có vẻ không được thoải mái, Trác Hạo Hi theo bản năng mà quay đầu lên nhìn, Mộc Cẩn Hiền bèn thu lại biểu cảm trên mặt, cười nói: "Diệp Phi tới đấy à?! Cậu vốn là thần tượng trong lòng của vô số thiếu nam thiếu nữ mà, nên chắc cũng phải bận dữ lắm, sao lại còn nhớ tới đây?!"
Diệp Phi nhíu mày: "Mộc tiên sinh quá khen, Diệp Phi có được ngày hôm nay đều là nhờ có Trác tiên sinh giúp đỡ hết, còn về người hâm mộ, Diệp Phi vẫn trăm triệu lần không đuổi theo được Mộc tiên sinh, ai mà chẳng biết Mộc tiên sinh là thiên tài trong giới thương nghiệp, fans của anh chắc hẳn còn nhiều hơn tôi nữa, nên phải nói anh mới là người bận bịu nhất mới phải.
"
Trác Hạo Hi ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Ừ! Tôi cũng cảm thấy anh mới là người bận rộn nhất đấy, thôi anh cứ đi làm việc của anh đi.
"
Mộc Cẩn Hiền không nhúc nhích, ánh mắt cảnh giác đứng tại chỗ: "Không cần, tôi ở lại đây với hai người.
"
Trác Hạo Hi gượng cười: "Tôi nhớ là anh đâu có hứng thú