Tiêu Manh cất cao giọng, hét lên một tiếng chói tai, long trời lở đất.
Nước mắt lưng tròng, cái mũi nhỏ sụt sà sụt sịt, trông vô cùng đáng thương.
Lạc Hoài An nhìn Tiêu Manh đỏ mặt bừng bừng, quay đầu nhìn Tiêu Sở mà lắc đầu: "Anh lớn đầu vậy rồi còn so đo với con nít nữa! Chẳng lẽ ăn hϊếp nó đáng tự hào lắm sao?"
Tiêu Manh vòng tay ôm lấy Lạc Hoài An: "Chỉ có ba ba hiểu Tiểu Manh nhất.
" Tiêu Manh nũng nịu cọ cọ vào chân y.
Tiêu Sở nhìn dáng vẻ của con trai mình, đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng mắt, bộ thằng quỷ nhỏ này dễ bắt nạt lắm hả?
Tiêu Sở rút vài miếng khăn giấy đưa cho Tiêu Manh: "Nào, con trai ngoan, mau cầm khăn giấy lau đi, đừng để nước mắt nước mũi dính lên quần của ba ba con.
"
Tiêu Manh chớp chớp đôi mắt đen, lộ ra tia lạnh lùng.
Tiêu Sở cười nhẹ: "Con mau cầm đi!"
Tiêu Manh vươn tay nhỏ ôm Lạc Hoài An: "Ba ba ơi, cha ăn hϊếp người ta nữa kìa.
"
Lạc Hoài An xoa đầu nhóc: "Người nào ăn hϊếp con thì con ăn hϊếp lại người đó là được rồi.
"
Tiêu Manh nhìn thân mình cao to của Tiêu Sở, khẽ nuốt nước bọt một cái ực, tiếp đó nhóc kéo kéo quần Lạc Hoài An, như nắm lấy cọng rơm nói: "Con đánh không lại.
"
Gương mặt nhỏ của Tiêu Manh đỏ hừng hực, đột nhiên phát hiện nói ra câu đó thật mất mặt.
Lạc Hoài An ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiêu Manh: "Đánh không lại cũng không sao, con có biết Trung Quốc chúng ta có câu quân tử báo thù, mười năm chưa muộn không? Bây giờ tuy đánh không lại, nhưng sau này sớm muộn gì cũng đánh lại được thôi.
"
Tiêu Sở bó tay nhìn Lạc Hoài An: "Sao em lại dạy con mình như thế.
"
Lạc Hoài An không cho là đúng mà quay đầu lại: "Dạy vậy có gì không đúng sao? Không thôi anh lại dạy nó đi!"
Tiêu Sở phiền phức khoát khoát tay: "Đúng, đúng, em dạy con thế nào cũng đúng hết.
"
Lạc Hoài An bồng Tiêu Manh lên, nhóc vòng tay ôm cổ của y: "Ba ba thật đỉnh quá đi, Tiểu Manh yêu ba ba nhất.
"
Lạc Hoài An ước chừng cân nặng của Tiêu Manh, thoáng tức giận cau mày: "Con nặng quá rồi đó!"
Tiêu Manh ấm ức nhìn Lạc Hoài An: "Người ta đang tuổi ăn tuổi lớn, sao không nặng cho được.
"
Tiêu Sở chống hông cười nhạo: "Con cũng gần tròn vo như quả bóng rồi, nhớ đừng đè bẹp dí ba ba con đấy.
"
Tiêu Manh hất mặt lên hừ một cái: "Tiêu Manh không cần cha nữa.
"
Tiêu Sở xem thường nhìn Tiêu Manh: "Con tưởng cha thích bồng con lắm hả?! Hay là con tưởng cha thích bồng cái đứa tè dầm lúc mới sinh lắm chắc? Nếu không phải sợ ba ba con mệt, cha cũng cốc thèm bồng con.
"
Tiêu Manh phồng má, không cam lòng bị bồng vào lòng Tiêu Sở: "Cha lo mà bồng con cho đàng hoàng đi, nếu con mà té là cha không chịu trách nhiệm nổi đâu.
"
Tiêu Sở nhìn Tiêu Manh cáu bẩn mà không khỏi thấy buồn cười: "Không té đâu, con yên tâm.
"
Tiêu Sở dẫn Lạc Hoài An và Tiêu Manh đến một nhà hàng sang trọng trong thành phố, hắn chu đáo đưa một đĩa salad cho Lạc Hoài An: "An An ăn chung với sữa chua đi, cái này được làm từ loại sữa cao cấp đó, ăn khai vị trước như thế không những giúp dễ tiêu mà còn có tác dụng bảo vệ niêm mạc dạ dày nữa.
" Lạc Hoài An nhíu mày, nhận lấy đĩa thức ăn mà Tiêu Sở đưa qua.
Tiêu Sở hài lòng mỉm cười, nói tiếp: "An An cũng nếm thử món lẩu vi cá này đi, vi cá ở đây cũng là loại tốt luôn đấy, với cả bỏ thêm trứng gà rừng vào vừa làm tăng hương vị, vừa tốt cho sức khỏe, còn có rau thơm với giấm gạo đỏ, có thể giúp đỡ ngấy, tốt cho tiêu hóa.
"
"An An nhớ ăn thử món cháo hải sâm này nữa, cái này cũng được chọn loại hải sâm tốt nhất để nấu chung với gạo Sơn Tây đó, vị ngọt thanh nhẹ, giàu protein, tốt cho dạ dày, chống lão hóa, giảm mệt nhọc, còn có công dụng hỗ trợ điều trị bệnh ung thư! "
Tiêu Manh nhìn cái bát rỗng tuếch của mình, rồi nhìn qua bát của ba ba đã bị chất đầy thức ăn, mà trợn tròn mắt: "Cha đừng gắp nữa, thức ăn người ta làm đẹp thế này mà bị cha gắp nãy giờ thành một đống như cho heo ăn rồi, cha đúng là làm phí của trời quá!"
Tiêu Sở còn định gắp thêm rau thì ngừng lại, Lạc Hoài An mỉm cười: "Được rồi, cứ để em tự gắp, anh cũng đừng lo gắp cho em nữa, anh mau ăn đi.
"
Tiêu Sở trừng Tiêu Manh, nhóc con cũng không thua kém mà trừng lại: "Con muốn ăn món trước mặt ba ba.
"
Lạc Hoài An gắp cho Tiêu Manh một miếng thịt lớn, Tiêu Manh tò mò hỏi Tiêu Sở: "Thịt này là thịt gì vậy cha?"
Tiêu Sở quay qua: "Ăn thì ăn đi, còn hỏi làm gì?"
Tiêu Manh bĩu môi: "Không thèm hỏi cha nữa, bồi bàn trong nhà hàng không chừng còn chu đáo hơn cha ấy, có phải con hỏi cha không chịu trả lời là cha đang khinh thường con đúng không?"
Tiêu Sở cười ha hả: "Ừ! Cha khinh thường con đó thì sao?"
Lạc Hoài An vui vẻ ngồi ăn, nhìn hai cha con đang đấu mắt với nhau, không ai nhường ai.
Lạc Hoài An cười nhẹ: "Được rồi Tiêu Sở, nếu Tiểu Manh đã muốn biết thì anh cũng nói cho con biết đi.
"
Tiêu Sở lười biếng nói: "Đây là cá nóc, cá nóc nổi tiếng là "Tươi ngon nhất thế giới", nó có nhiều chức năng tốt cho sức khỏe như: tốt cho gan, bảo vệ dạ dày, bổ tim mạch và cải thiện thị lực, da cá nóc còn có tác dụng phục hồi niêm mạc dạ dày nữa.
"
Tiêu Manh bỏ miếng thịt vào miệng, ngạc nhiên khó hiểu nói: "Không phải cá nóc có độc sao? Con thấy trên TV có dì kia vừa ăn xong đã bị chở vào bệnh viện rồi.
"
Tiêu Sở gật đầu: "Nên món này chỉ dành cho người cường tráng khỏe mạnh ăn thôi, còn mấy đứa nhỏ nhỏ như con ăn vào, không chừng tới tối sẽ bị đau bụng cho xem, đồ ham ăn