Lạc Hoài An ngồi ngẩn ra trước cửa phòng bệnh, hai mắt nhìn bầu trời ngoài qua cửa sổ.
Lạc Hoài An không nhịn được mà rụt hai tay lại, trong lòng thầm tự hỏi, tại sao, tại sao lại cứ như vậy? Là do kiếp trước mình tạo nghiệp nặng nề, nên phải dùng hết kiếp này trả nghiệp hay sao? Cho nên mỗi lúc mình sắp được hạnh phúc là mình sẽ bị ông trời trêu đùa ư?
Bệnh bạch cầu, tại sao lại là bệnh bạch cầu? Lạc Hoài An nhớ lại lúc đi học, trong lớp có một bạn cũng vì bệnh bạch cầu mà nghỉ học, gia cảnh của người bạn kia cũng không được khá giả mấy, vì chữa bệnh cho hắn, mà nhà hắn đã phải tiêu hết tiền tiết kiệm, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể cứu lấy mạng sống của người bạn kia.
Lạc Hoài An cuộn người ngồi trên ghế dài, trước mắt không khỏi mơ hồ, lúc trước khi bị khối u não, cảm thấy có chết cũng không sao, dù sao bản thân mình sinh ra cũng là thứ dư thừa, thành ra mình có chết rồi, cũng sẽ không có ai thương tiếc hết, nhưng bây giờ, Lạc Hoài An nhận ra mình luyến tiếc, luyến tiếc Tiêu Manh, cũng luyến tiếc! Tiêu Sở.
Tiêu Sở quỳ một chân xuống, nhìn vào Lạc Hoài An: Chúng ta về thôi An An.
"
Lạc Hoài An ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Sở, môi dưới khẽ run rẩy: "Tiêu Sở, em lạnh quá.
"
Lạc Hoài An nhìn hắn, mới phát hiện viền mắt của hắn đã hồng hồng mất rồi.
Tiêu Sở cởϊ áσ khoác ra, choàng lên người Lạc Hoài An: "Em yên tâm đi, anh hứa sẽ chữa khỏi cho em bằng bất cứ giá nào.
"
Lạc Hoài An tựa lên vai hắn: " Tiêu Sở à, anh nói xem có phải vì kiếp trước em tạo nghiệp, nên ông trời mới đùa giỡn em hết lần này tới lần khác không? Em mệt quá, đến mức không chịu nổi nữa rồi.
"
"An An đừng nghĩ như thế, sau cơn mưa trời lại sáng mà, anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện gì, chắc ông trời chỉ đang ngủ quên thôi, nên mới làm chuyện ngu xuẩn mãi vậy.
" Tiêu Sở siết chặt Lạc Hoài An vào lòng, cứ như muốn khắc sâu người đó vào người mình, mãi mãi không rời xa.
Lạc Hoài An tựa lên ngực Tiêu Sở, đờ đẫn hỏi: "Nếu em chết, anh có đau lòng không?"
Cơ thể Tiêu Sở run nhẹ, đặt cằm lên đỉnh đầu Lạc Hoài An: "Em đừng nói nhảm nữa, chắc chắn em sẽ không sao đâu.
"
Lạc Hoài An nằm trong lồng ngực Tiêu Sở: "Em sợ lắm, sợ đến lúc chết rồi sẽ chẳng ai đau lòng cho mình, cứ như em thật sự không nên đến thế giới này vậy.
" Lạc Hoài An chớp chớp mắt: "Nhưng không hiểu sao bây giờ em lại sợ mọi người sẽ đau lòng vì mình.
"
Tiêu Sở nhắm hai mắt lại, nước mắt trực trào chảy ra: "An An đừng như vậy, bệnh bạch cầu cũng không phải bệnh nan y, em sẽ khỏe thôi, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi.
"
Lạc Hoài An ôm lấy hắn: "Em sợ quá, em không biết nên làm sao bây giờ?"
Tiêu Sở ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của Lạc Hoài An: "Cứ giao hết cho anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.
"
Mạc Ninh Viễn đi ra tới cửa, thấy được một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu đỏ đang bước ra khỏi ô tô.
Phản ứng đầu tiên khi Mạc Ninh Viễn thấy người phụ nữ kia là, ôi trời ơi, cái bà này đánh phấn còn dày hơn vôi bôi trên tường nữa, còn phản ứng thứ hai là, ý mẹ ơi, chẳng phải bả là mẹ của Giang Minh Dịch sao? Hèn gì cứ thấy cái tướng kênh kiệu đó quen quen.
"Ái chà, chẳng phải là Giang phu nhân đấy sao? Hôm nay bà đến chỗ của tôi, thật đúng là rồng đến nhà tôm nha!" Mạc Ninh Viễn nhiệt tình nói.
Giang phu nhân chán ghét nhìn Mạc Ninh Viễn: "Mạc Ninh Viễn, mày đúng là thứ âm hồn bất tán mà.
"
Mạc Ninh Viễn nghiêng mình dựa lên cửa: "Giang phu nhân còn chưa thành ma, thì sao Ninh Viễn dám đi siêu thoát trước được!"
Giang phu nhân cười lạnh: "Đúng là miệng lưỡi càng ngày càng cay độc, Mạc tiên sinh nên tém tém lại chút đi, chứ không phải ai cậu cũng đụng tới được đâu.
"
Mạc Ninh Viễn móc ra một điếu thuốc, lười biếng nhả ra một ngụm khói: "Vậy đó ha?! Giang phu nhân à, tôi thấy con gái bà ra ngoài làm chuyện mất mặt thì thôi, bà cũng lớn tuổi lắm rồi, còn học theo bọn trẻ ra đường kiếm chuyện nữa, chẳng lẽ thú vị lắm sao? Thôi xin lỗi, tôi còn có việc, bà cho tôi đi được chưa?"
"Mạc Ninh Viễn, mày phải nói rõ ràng hết với tao.
" Giang phu nhân chặn đường Mạc Ninh Viễn lại.
Mạc Ninh Viễn bó tay bó chân nhìn Giang phu nhân: "Bộ Giang phu nhân muốn hẹn hò với tôi hả? Nếu bà trẻ lại cỡ 20 mấy tuổi thì tôi cũng không ngại ngồi tâm tình với bà đâu, nhưng bà nghĩ lại xem, bà cũng đã già tới vậy rồi, mà còn đòi tôi ở lại đây nói chuyện với bà, bà không thấy làm vậy vô duyên lắm sao?"
"Mạc Ninh Viễn, mày! " Giang phu nhân chỉ ngón tay được sơn màu đỏ chót vào Mạc Ninh Viễn, đầu ngón tay run cằm cặp.
Mạc Ninh Viễn bình tĩnh mỉm cười: "Giang phu nhân đừng tức giận quá, bà có biết nổi giận nhiều là dễ bị già nhanh lắm không?"
Mạc Ninh Viễn nở nụ cười tươi với Giang phu nhân, rồi trực tiếp lách qua người bà ta.
Mạc Ninh Viễn bước vào nhà hàng, thấy Lương Trầm đang ngồi một góc bên cửa sổ, bèn nhanh chân đi về phía hắn: "Anh đến hồi nào thế?"
Lương Trầm cười nhẹ: "Mới tới một lúc thôi.
"
Mạc Ninh Viễn ngồi xuống: "Sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
"
Lương Trầm cúi đầu cười cười : "Dạo này công ty xảy ra chút chuyện, nhưng tôi xử lý xong cả rồi.
"
Mạc Ninh Viễn cúi