Trác Hạo Hi ân cần đưa thuốc đến bên miệng của Mộc Cẩn Hiền, hắn nhìn cậu cười tủm tỉm mà trong lòng đã thoáng ớn lạnh, thuốc nóng hôi hổi chạm lên môi, dù chưa uống nhưng cũng có thể cảm nhận được vị đắng của nó khủng khϊếp đến mức nào rồi.
Mộc Cẩn Hiền khó xử hé miệng, thuốc vừa chảy vào đã suýt nữa phun ra ngoài, đắng chết mất: "Trong đó là gì vậy? Sao đắng quá.
"
Trác Hạo Hi khuấy thuốc trong bát, vui vẻ mỉm cười: "Là Hoàng Liên á! Thuốc tốt đó nha! Uống vào vừa thanh nhiệt vừa giải độc, mà còn trị tiêu chảy nữa, nè mau uống đi, uống nhiều nhiều xíu.
"
Mộc Cẩn Hiền ngẩng đầu nhìn Trác Hạo Hi, ánh mắt lóe lên: "Đồ tốt như vậy mà có mình anh hưởng thì áy náy quá.
"
Trác Hạo Hi cúi đầu, nét mặt tươi cười như hoa: "Sao tôi lại không biết xấu hổ mà giành đồ tốt của anh được.
"
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi không chớp mắt, cậu theo mắt hắn mà nhìn lại: "Sao nhìn tôi dữ vậy?"
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền lóe lên: "Anh sợ mình chớp mắt một cái thôi, là em sẽ biến mất trong tích tắc ngay.
"
Trác Hạo Hi mở mắt: "Tôi còn sống sờ sờ đây, sao có thể tự nhiên biến mất được?"
Mộc Cẩn Hiền cắn răng: "Nhưng anh cứ thấy không an tâm.
"
Trác Hạo Hi đặt chén xuống: "Anh tự uống đi, tôi ra ngoài hít thở chút.
"
Hoàng Giai Viện khoát tay Mạc Ninh Viễn, cùng đi dạo trên đường: "Thành phố này thật phồn hoa, thảo nào anh lại vui đến quên cả trời đất thế.
"
Mạc Ninh Viễn quay đầu nhìn Hoàng Giai Viện, lộ ra nụ cười dịu dàng: " Nam nhi chí tại tứ phương (*) mà.
"
(*) Nam nhi chí tại tứ phương: làm trai thì phải tung hoành ngang dọc, phải có chí khí ra ngoài để lập nghiệp.
Hoàng Giai Viện cười mỉm: "Cuộc đời hoan hỉ thì phải vui sướng cho trọn, tiền thì phải kiếm thật đấy, nhưng cũng phải biết hưởng thụ niềm vui chứ.
"
Mạc Ninh Viễn khẽ chạm lên đầu mũi Hoàng Giai Viện: "Thế chẳng phải anh đã tỉnh ngộ rồi sao?"
Hoàng Giai Viện thẹn thùng nở nụ cười: "Ngày mai phải chụp ảnh cưới, lỡ em có làm hơi quá thì sao?"
Mạc Ninh Viễn nhún vai: "Ngoại hình người ta không dễ nhìn mới muốn làm quá, nhưng còn Giai Viện đã đẹp sẵn rồi, thì dù có nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp thì sợ gì?"
Hoàng Giai Viện cúi đầu cười khúc khích: "Ninh Viễn nói vậy, cũng không biết đã bao nhiêu cô bị anh lừa mất rồi! "
Mạc Ninh Viễn khoanh tay trước ngực: "Anh chỉ lừa mỗi em thôi, làm gì có ai khác đâu.
"
Mạc Ninh Viễn chân thành nhìn Hoàng Giai Viện, trong lòng không khỏi oán thầm, người đẹp trước mặt mà mình lại chẳng có cảm giác gì, bản thân y thật sự không có cảm xúc với gái đẹp thật rồi.
Hoàng Giai Viện nhìn Mạc Ninh Viễn: "Em có đặt trước vài bộ lễ phục, anh có muốn đi xem với em không?"
Mạc Ninh Viễn gật đầu: "Được! Giai Viện xinh đẹp như vậy, lại được trang điểm tỉ mỉ nữa, e là sẽ làm người ta chói mắt cho xem, mà nãy giờ anh đi dạo phố với người đẹp, cũng có rất nhiều đàn ông ghen tỵ với anh luôn đó! Nếu như Giai Viện mà chịu ăn diện một chút thì sẽ có cả tá người ghen tị với em đó nha.
"
Hoàng Giai Viện đỏ mặt, không nhịn được lẩm bẩm: "Lại nói nhảm nữa rồi.
"
Một chiếc xe màu đen kiêu ngạo dừng ngay trước mặt Hoàng Giai Viện và Mạc Ninh Viễn, làm Hoàng Giai Viện sợ hết cả hồn, bèn nhíu nhíu mày nói với Mạc Ninh Viễn nói: "Xe này bị gì thế không biết? Tự dưng lại dừng ở giữa đường.
"
Mạc Ninh Viễn nhìn chiếc xe quen thuộc, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: "Có gì phải kinh ngạc đâu, nếu tài xế lái không tốt, thì sẽ xuất hiện tình huống này thôi à.
"
"Chúng ta đi thôi.
" Mạc Ninh Viễn cúi đầu xuống nói với Hoàng Giai Viện.
Hoàng Giai Viện an tâm cười cười: "Được.
"
Giang Minh Dịch mở cửa xe đi xuống, Mạc Ninh Viễn nheo lại mắt, đúng là bám dai như đỉa! Bám dai như đỉa mà: "Thật trùng hợp quá, lại va phải Giang tiên sinh ở đây.
"
Hoàng Giai Viện nhìn Giang Minh Dịch thêm vài lần, nghi hoặc quay đầu nói với Mạc Ninh Viễn: "Vị này là ai thế Ninh Viễn?! Nhìn cứ quen quen.
"
Mạc Ninh Viễn cười lạnh, chẳng phải nhìn quen lắm sao? Mấy năm trước Giai Viện và Giang Minh Dịch từng gặp nhau, lúc đó mẹ mình nói Giang Minh Dịch là người hầu của Diệp gia, Hoàng Giai Viện còn khen hắn đẹp trai, mặc quần áo đẹp nữa.
Giang Minh Dịch không khỏi nhớ tới lần đầu gặp Hoàng Giai Viện, nàng ta vênh váo đứng cạnh Diệp Tử Ngưng, như đứa con gái rượu ngoan ngoãn vâng lời.
Diệp Tử Ngưng nói hắn là người hầu của nhà họ Diệp, lúc đó hắn cũng không phản bác, hắn còn nhớ lúc đó Hoàng Giai Viện khen quần áo của hắn thật đẹp, kết quả Diệp Tử Ngưng châm chọc nói một câu: "Đúng vậy, con chó nhà mẹ cũng được mặc đồ rất tốt, mẹ toàn chọn những loại vải tốt nhất để may quần áo cho nó thôi, ngay cả đồ ăn cũng là đồ nhập khẩu nữa đấy.
"
Lần đầu gặp nhau như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì, Giang Minh Dịch mỉm cười với Hoàng Giai Viện: "Rất vinh hạnh được gặp cô, Hoàng tiểu thư.
"
Hoàng Giai Viện hoàn hồn lại, khẽ nghiêng nghiêng đầu: "Giang tiên sinh, trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ? Tôi luôn cảm thấy hình như đã gặp anh ở đâu rồi.
"
Giang Minh Dịch lịch sự cười nhẹ: "Nếu như có thể gặp được Hoàng tiểu thư từ sớm, thì tôi tin là tôi có phúc lắm, nhưng tiếc là tôi ít phúc thôi.
"
Mạc Ninh Viễn phì cười: "Được rồi Giai Viện, Giang tiên sinh là người rất hay quên, cho là trước đây có gặp em, nhưng sợ là cũng quên mất rồi, nên em cũng đừng làm khó người ta nữa.
"
Hoàng Giai Viện xấu hổ cười: "Nghĩ lại bề ngoài của tôi cũng quá bình thường, nên khó để lại ấn tượng với Giang tiên sinh.
"
"Vị này là Giang tiên sinh, là chủ tịch của tập đoàn Giang thị, thân phận cao quý lắm, bởi vậy nhân vật nhỏ như chúng ta sao có thể trêu chọc được.
" Mạc Ninh Viễn ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Giang Minh Dịch nhìn Hoàng Giai Viện trả lời: "Ninh Viễn lại nói đùa, người thật sự không nên đụng đến là em mới phải!"
"Đúng đó, mặc dù Ninh Viễn vô dụng, nhưng cũng biết nếu người khác dám đánh tôi một đấm, thì chắc chắn tôi phải đánh trả lại