Mộc Cẩn Hiền cầm điện thoại, sắc mặt đã trắng như tờ giấy, những tưởng đợi đến lúc sinh ra nhóc con, bất kể mâu thuẫn giữa bọn họ có sâu đến đâu, thì chỉ cần cố hòa hoãn sống với đứa bé, là sẽ có một ngày Vân Phá Thiên (?) mà thôi.
(?) Mình search thì chỉ thấy bảo Vân Phá Thiên là một nhân vật trong truyện Đấu Phá Thương Khung thôi, nên mình không hiểu ý của tác giả ở đây là gì.
Bạn nào biết thì giúp mình với nha :(((
Nhưng đột nhiên Mộc Cẩn Hiền cảm thấy hoảng sợ, Trác Hạo Hi cứ đi như thế, một chút lưu luyến cũng chẳng có, lẽ nào sống chung với mình thật sự khó đến vậy sao? Mộc Cẩn Hiền không nhịn được giơ hai tay lên ôm mặt, lồng ngực thì đau đớn khôn nguôi, không khí trong phổi như bị nghẹn lại.
Trác Hạo Hi ngồi trên máy bay, nhìn từng đám mây mây lớn rải rác ngoài cửa sổ, vuốt chiếc nhẫn trên tay rồi nhắm chặt mắt lại.
Hoa trên đỉnh núi tuyết, khi tất cả mọi mâu thuẫn và lạnh lẽo qua đi, thì hạnh phúc sẽ đến.
Có một số việc sẽ trôi theo thời gian, dần dần rơi vào quên lãng, nhưng vẫn có vài chuyện, tựa như dòng sông băng ở Nam Cực, cho dù một ngày nào đó sẽ bị tan chảy, nhưng sợ rằng bản thân mình cũng không chờ được tới ngày đó.
"Sao thế? Em luyến tiếc rồi à?" Jimmy híp mắt hỏi.
Trác Hạo Hi ngồi dựa vào ghế: "Bản thân em mà đã làm gì, cho là sẽ có luyến tiếc đi nữa, thì em sẽ không bao giờ hối hận đâu.
" Trác Hạo Hi hít vào một hơi thật dài, lần này cậu trốn đi, không làm phiền tới người nhà họ Trác, cũng không nhờ vả Mạc Ninh Viễn, chỉ dựa vào những mối quan hệ được tạo nên trong mấy năm học nhạc mà thôi.
Jimmy mỉm cười nhìn Trác Hạo Hi: "Em nghĩ được vậy là tốt lắm đó, chứ người xinh đẹp như em không nên mãi treo trên một cành cây đâu, thế là thiệt thòi cho người khác lắm.
"
Trác Hạo Hi nghiêng đầu nhìn Jimmy: "Em tính là gì chứ? Nếu không có được người như anh, là mới thiệt thòi thật đấy.
"
Jimmy sờ sờ mũi: "Có nói thế nào cũng chuyển sang người anh.
"
Trác Hạo Hi cười cười: "Chẳng phải em đang thể hiện lòng kính trọng với ngưỡng mộ anh sao?"
Trong đôi mắt màu xanh lam của Jimmy lóe lên ý cười: "Kính trọng với ngưỡng mộ anh làm gì? Nếu em mà chịu mở lòng, thì chắc chắn sẽ có nhiều lựa chọn hơn cả anh ấy chứ.
"
Trác Hạo Hi sờ sờ bụng: "Em không có tham vọng lớn như anh đâu.
"
Mộc Cẩn Hiền nằm trên giường, hoàn toàn không điều tra được ghi chép xuất nhập cảnh nào, người thật sự biến mất như bị bay hơi vậy, hắn nắm chặt điện thoại trong tay, mỗi lần nhận được hồi âm không có tin tức gì, là nhiệt độ trong lồng ngực lại như bị giảm xuống.
Mộc Cẩn Hiền thờ thẫn ngồi trên ghế, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, mặc dù trong lòng vẫn còn mong ngóng đến kỳ tích, nhưng sâu trong nội tâm lại mơ hồ nhận ra, e rằng lần này khó mà tìm thấy được.
Lạc Hoài An nằm trên giường, Tiêu Manh nằm nhoài bên mép giường kể chuyện cổ tích cho y nghe.
Tiêu Dật vào bệnh viện, trong lòng hậm hực không thôi, lúc cần thì mới điện, mới hoan nghênh mình quay về, còn tới lúc không cần thì thẳng cẳng đá mình đi không thương tiếc, còn chưa hả giận lại đòi đá bù thêm hai cái nữa chứ.
Có thể qua cầu rút ván tới mức độ này thì anh họ mình cũng tài tình thật đấy, mà tài tình hơn nữa là qua cầu rút ván thì thôi, lúc qua cầu rút ván lần nữa cũng còn hùng hồn ghê luôn, Tiêu Dật khổ sở trợn trắng mắt, bản thân mình đúng là kiếp lao lực mà chết đây mà!
Tiêu Dật mở cửa, bác sĩ đang giải phẫu lấy tủy cho Tiêu Sở, khiến lông mày Tiêu Dật không khỏi giật giật.
Có hai phương pháp để lấy tủy, một là, bác sĩ sẽ đưa những cây kim rỗng đặc biệt vào trong xương để rút dịch tủy của người hiến.
Hai là phương pháp khoa học hiệu quả trong việc kích hoạt lượng lớn tế bào gốc tạo máu nằm ở tủy xương và các bộ phận khác để giải phóng vào máu ngoại vi, sau đó họ sẽ được lấy máu từ tĩnh mạch ở cánh tay bằng một ống thông, khi đó máu sẽ được đi qua một chiếc máy và với lượng máu còn lại sẽ được trả về cơ thể người hiến.
Bây giờ đa số mọi người sẽ thường dùng phương pháp thứ hai hơn, nhưng ông anh mình lại nằng nặc làm phương pháp thứ nhất, quả nhiên mấy người không được bình thường, thì không chỉ thích hành hạ người khác, mà còn thích tự hành hạ cái thân mình nữa, hết cách với ổng luôn.
Tiêu Dật đứng ở cửa, Tiêu Sở xoay người nhìn thấy Tiêu Dật mà nhướng mày hỏi tội: "Sao tới giờ mới đến? Không biết cứu người như cứu hỏa à?"
Cục tức trong người Tiêu Dật dâng lên từ thực quản thẳng đến cổ họng, nhưng lại chẳng thể làm gì mà đành nuốt ngược xuống trở lại, tên khốn chết tiệt, lúc trước mình bị ổng đá đít khỏi nhà họ Tiêu, ổng còn sợ chướng mắt ổng nên đá mình ra chỗ xa thiệt xa, cuối cùng bây giờ Tiêu Sở lại gọi một cuộc kêu mình lếch xác về.
Được thôi, coi như là vì chị dâu nên y mới tới đi, nhưng cái người này, lại còn chê mình tới chậm nữa.
"Tới xem chị dâu cậu chưa?" Tiêu Sở hỏi.
"Chưa!" Tiêu Dật nói.
Tiêu Sở nhíu mày: "Cậu mau đi xem trước đi, tôi thấy hình như đầu óc y dạo này có vấn đề, toàn suy nghĩ lung tung thôi, rồi cảm thấy mình không nên đến thế giới này nữa, tôi lo nếu cứ tiếp tục như thế! "
Tiêu Dật ngỡ ngàng chớp mắt: "Sao chị dâu có thể nghĩ như vậy chứ?" Nghĩ vớ vẩn suốt ngày như thế thì không ổn thật rồi.
Tiêu Sở trừng Tiêu Dật: "Cậu đang nghĩ gì đó?"
Tiêu Dật ngẩng đầu lên: "Không có gì, mà anh nghĩ sao lại chọn cách đâm vào xương chậu để lấy tủy vậy hả? Làm vậy đau lắm đó, thật bó tay với anh mà!"
Tiêu Sở nhắm mắt lại: "Tôi muốn được trải qua đau đớn cùng em ấy.
"
Tiêu Dật gãi