"Vậy cùng nhau ăn đi." Giang Minh Dịch thản nhiên nói.
Trác Hạo Hi có chút gượng gạo cười cười, cậu nguyện ý cắt thịt mời Mạc Ninh Viễn, không có nghĩa là cậu cũng nguyện ý cắt thịt mời Giang Minh Dịch a! Hơn nữa cái tên Giang Minh Dịch này một mình hắn ăn còn không tính, còn xách theo một tên mọt gạo tới, kinh tế cậu gần đây rất eo hẹp a!
"Giang tiên sinh, không phải là anh ngại ở đây không sạch sẽ sao? Tôi thấy anh vẫn là nên đến nơi khác, lỡ như anh ăn xong rồi chết, Hạo hi làm sao chịu trách nhiệm đây?" Trác Hạo Hi có chút kháng cự nói.
Giang Minh Dịch nhìn bộ dáng Trác Hạo Hi, lạnh lùng cười cười, "Bữa này tôi mời thế nào?"
Nghe được câu này, đứa trẻ Trác Hạo Hi không tự chủ được động tâm, "Làm sao lại có ý tốt như thế."
Thật sự là không có khí phách, nghe được người khác nói mời khách là động tâm, Trác Hạo Hi hung hăng tự khinh bỉ chính mình một phen, nhưng cái tên này nói muốn mời khách a, Giang Minh Dịch mời khách là cậu có thể ăn chùa a.
Mạc Ninh Viễn cười cười, "Hạo hi, Giang tiên sinh thích được ngồi chỗ bên cạnh em, em cũng không nên từ chối."
Trác Hạo Hi trừng mắt nhìn, "Thịnh tình không thể từ chối, Giang tiên sinh mời ngồi."
Trác Hạo Hi mở tay ra, làm động tác mời khách, Giang Minh Dịch bình tĩnh đi đến chỗ đối diện Trác Hạo Hi ngồi xuống, Trác Hạo Hi tay cứng một chút, một chút mặt mũi cũng không cho, tên này thật đáng ghét mà.
Mạc Ninh Viễn nhíu mày, không nói gì, Trần Kỳ cắn cắn môi, không cam lòng ngồi xuống bên cạnh Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi nhìn Trần Kỳ bộ dạng ủy khuất, trong lòng có chút bất an, nghĩ lại, để Giang Minh Dịch ngồi đối diện tên này, sẽ yên tâm thoải mái hơn.
Trác Hạo Hi nâng tay lên, "Cô ơi, gọi món ăn." Nếu như Giang Minh Dịch tính tiền, vậy cậu sẽ không khách khí.
Mạc Ninh Viễn nhìn động tác quyết đoán của Trác Hạo Hi, có chút buồn cười, "Hạo hi, đồ ăn còn nhiều lắm, sợ là ăn cũng không hết."
Trác Hạo Hi cười cười, "Yên tâm, một chầu thôi mà, sẽ không ăn đến nỗi Giang tiên sinh phải phá sản, Giang tiên sinh, anh nói xem có đúng hay không a?"
Giang Minh Dịch quay đầu, nhìn Mạc Ninh Viễn, hắn như đang ra oai mà nói: "Đúng vậy a! Tôi so với