Trác Hạo Hi choáng váng đi vào nhà, chuyện xảy ra gần đây, đều quá khiêu chiến thần kinh của cậu, làm cậu thật là khó xử.
Trác Phi Dương đi tới trước mặt Trác Hạo Hi, nhìn Trác Hạo Hi ngã quắp ở trêи ghế sa lon, đôi mắt đẹp nháy lên, "Hạo Hi, sao bộ dạng em cứ như bị chà đạp vậy, chẳng lẽ em cùng Mạc Ninh Viễn, cái kia cái kia."
Trác Hạo Hi vô lực liếc Trác Phi Dương, "Chị, chị đừng suy nghĩ lung tung, em và Ninh Viễn còn chưa tới loại chuyện kia."
Trác Phi Dương tiến đến trước mặt Trác Hạo Hi, bên trong đôi mắt sạch sẽ bắn ra bốn phía, "Không đến loại chuyện kia, vậy tới chuyện nào rồi?"
Trác Hạo Hi đau đầu nhìn Trác Phi Dương, bất đắc dĩ nói: "Chị, em và Ninh Viễn chỉ là đang diễn kịch.
Trác Phi Dương chống nạnh, "Được rồi, Ninh Viễn, Ninh Viễn, kêu thân thiết đến vậy, còn nói không có gì, em trai à, thật là nhìn không ra a! Ngay cả người của Giang Minh Dịch em cũng dám động vào, em cũng được đấy."
Trác Hạo Hi đặt tay lên trán, "Chị, chị đừng nói nữa, hiện tại em có cảm giác rất mờ mịt."
Trác Phi Dương kéo tay Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, chuyện này không có gì để mờ mịt, em chỉ cần có lòng kiên định niệm trong lòng em rằng em chỉ muốn ôm mỗi người kia thôi là được rồi, em biết chị vốn dĩ đã tuyệt vọng rồi, có điều, Mạc Ninh Viễn y chính là nằm dưới, bởi vậy, em còn có chút cơ hội."
Trác Hạo Hi Lạp nắm lấy tay Trác Phi Dương, vẻ mặt đưa đám nói: "Chị, bây giờ em rất khó chịu, chị để cho em yên tĩnh một chút được không?"
Trác Phi Dương nhẹ gật đầu, "Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi."
Trác Hạo Hi ôm đầu, Mạc Ninh Viễn là thật tâm, cũng chỉ là nói mà thôi, ngay từ đầu đã là diễn kịch, hay là do cậu và Mạc Ninh Viễn đều quá nhập tâm rồi hay không.
Mạc Ninh Viễn lái xe, xe nhẹ đường quen đi tới nhà trọ, Mạc Ninh Viễn đi trêи cầu thang, tâm tình không tự chủ được cứ lâng lâng, y từng cho rằng nếu như mất đi Giang Minh Dịch, cuộc đời y sẽ tựa như mất đi ánh mặt trời, không có hi vọng, nhưng kết quả là, y như thoát khỏi gánh nặng chồng chất, cả người đều trở nên nhẹ nhõm.
Rất nhiều chuyện, vĩnh viễn không thể biết được cảm giác chân chính là gì.
Mạc Ninh Viễn mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ bên trong căn phòng, đã bị một lực mạnh ném lên trêи giường, "Cậu cứ tao như vậy, không có ai chơi cậu, là lại chạy đi câu dẫn người khác."
Từ phía sau lưng truyền đến giọng nói mà Mạc Ninh Viễn cực kỳ quen thuộc.
Giang Minh Dịch kết giao với y đã mấy năm, nhưng hình như người này xưa nay chưa từng tới chỗ ở của y bao giờ, vậy mà bây giờ lại tự hạ thấp bản thân mình mà tới đây.
Mạc Ninh Viễn lười biếng xoay người, cười như không cười nhìn Giang Minh Dịch, "Giang tiên sinh, anh không ở trêи giường Trần tiên sinh, lại chạy đến chỗ này phát tao, là ɖu͙ƈ cầu bất mãn sao?"
Giang Minh Dịch bóp lấy cằm