Chu Đào đứng sau lưng Mạc Ninh Viễn, lạnh lùng cười cợt, "Mạc thiếu sao lại tới đây?"
Mạc Ninh Viễn xoay người, thờ ơ nhún vai, "Nghe nói Trần tiên sinh ngã bệnh, tôi tới xem một chút."
Chu Đào lạnh lùng nhìn Mạc Ninh Viễn, "Thật sao? Tiểu Kỳ không có chuyện gì, có phải cậu rất thất vọng a?"
Mạc Ninh Viễn gật đầu, "Đúng vậy a! Tôi rất thất vọng, sao lại không đụng chết cậu ta đi, mà còn giữ cái mạng lại cho cậu ta làm gì, thì hỏi sao tôi không thất vọng đây?"
Chu Đào lạnh lùng trừng Mạc Ninh Viễn, máu nóng bốc lên, sắc mặt bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng như muốn nhào tới bóp cổ của y.
Mạc Ninh Viễn lui lại một bước, né tay của Chu Đào, giơ ngón trỏ lên đặt ở trêи môi làm động tác im lặng, "Chu tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, ở đây là phòng bệnh, nếu như quấy rối đến bệnh nhân thì tôi không chịu trách nhiệm được đâu."
Chu Đào nắm chặt tay, gân xanh trêи mu bàn tay nổi lên, Mạc Ninh Viễn nhẹ nhàng vuốt trán, có thế mà bị tức đến thành như vậy, thật đúng là... Không thể đùa được.
Chu Đào híp mắt, đè nén tức giận nói: "Cuối cùng cậu cũng chịu nói thật?"
Mạc Ninh Viễn quay đầu âm thầm hỏi chính mình, nói thật sao? Có lẽ là vậy đi."Tôi có nói hay không cũng có liên quan gì, không phải anh vẫn luôn cho là như vậy sao."
Chu Đào sững sờ, hung tợn nhìn Mạc Ninh Viễn, "Dù sao, tôi sẽ không để cậu có cơ hội tổn thương Tiểu Kỳ."
Đến tột cùng là ai tổn thương ai, cậu ta đi đường không cẩn thận tự đụng vào mình y, làm hạy y bị cậu ta giội nước nóng vào người, lại nói là y cố tình giội, nói là y muốn giội nước nóng vào người cậu ta, rồi một đống người chạy tới thay cậu ta ra mặt.
Trần kỳ từ trêи lầu đi xuống, muốn thử té cầu thang sẽ có cảm giác gì, liền nói là y đẩy, y thật sự vô tội a! Tất cả chuyện xấu đều do cậu ta làm...
Mạc Ninh Viễn âm thầm lắc đầu, lại nói cái tên trần kỳ này cũng là một nhân vật thật hung ác, bề ngoài như tiểu bạch kiểm da mịn thịt mềm, lại xuống tay với mình ác như vậy, vừa bị bỏng, vừa ngã đau, lại bị người khác đánh, a, y còn cho Giang Minh Dịch bị thương, thật hung ác, tại sao y lại gặp phải một kẻ hung ác như thế, hung ác tới nỗi y cũng không thể nào nghĩ tới được, nhưng nếu như y không để thân xác này bị dày vò đến thế, thì liệu Giang Minh Dịch có nhìn đến y nhiều hơn một chút hay không?
Chu Đào nhìn Mạc Ninh Viễn trầm tư, híp híp mắt, "Cậu lại đang nghĩ tới mấy chuyện xấu gì đó?"
Mạc Ninh Viễn nghiêng cổ, cười ha ha một tiếng, "Tôi đang nghĩ, anh đừng cứ gọi Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ mãi a! Làm tôi cũng hoài nghi anh và cậu ta là một chân, bất quá anh yên tâm đi, anh em như thể tay chân, thì cũng chỉ mình anh coi trọng thôi a."
"Cậu..." ngón tay Chu Đào bóp vang lên kèn kẹt, một quyền đánh về phía Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn