"Hơn nữa, tôi cũng không muốn máu của anh làm bẩn kiếm của ông ngoại tôi..." Câu nói này cứ lặp đi lặp lại bên tai Giang Minh Dịch, đột nhiên Giang Minh Dịch có cảm giác như vô vọng.
Giang Minh Dịch nắm thật chặt nắm đấm, không cam lòng hỏi: "Sao lại lừa tôi?"
Mạc Ninh Viễn nhíu mày, không hiểu hỏi: "Lừa anh cái gì?"
Mạc Ninh Viễn lấy ra một chiếc khăn mềm mại, tùy ý lau vỏ kiếm. Ném Giang Minh Dịch qua một bên.
Giang Minh Dịch cắn răng, không cam lòng trừng Mạc Ninh Viễn, "Rõ ràng cậu là người có gia thế như vậy, tại sao phải giả bộ nghèo khổ?"
Tay Mạc Ninh Viễn bị Giang Minh Dịch nắm chặt, giãy không ra, Mạc Ninh Viễn đành không giãy nữa.
Mạc Ninh Viễn thở dài, cứ như đang phải giỗ đứa trẻ không ngoan vậy, rồi nhìn Giang Minh Dịch, "Tôi không giả bộ, lúc đó tôi thực sự rất nghèo. Thời điểm tôi đến A thị là vì đào hôn, tất cả thẻ ngân hàng cũng bị khóa.
Đã từng là thiếu niên khinh cuồng, cứ cho rằng chim bay ra khỏi lồng là có thể giương cánh bay lượn, tìm kiếm một khoảng trời thuộc về mình. Lại bỗng phát hiện, thế giới bên ngoài quá tàn khốc, hơi không chú ý là đầu rơi máu chảy. Rồi cuối cùng, nơi có thể bao dung chấp nhận mình cũng chỉ có cái lồng giam mà mình từng muốn thoát khỏi mà thôi
Mạc Ninh Viễn nhìn sắc mặt Giang Minh Dịch, không nhanh không chậm nói tiếp, "Anh nguyện ý nuôi tôi, đương nhiên tôi sẽ rất vui và khi có người đưa tiền cho anh, mà anh lại không muốn nhận hay sao?" Mạc Ninh Viễn tức cười hỏi ngược lại.
Giang Minh Dịch nhìn chằm chằm vẻ mặt Mạc Ninh Viễn điềm nhiên như không có việc gì, không cam lòng hỏi: "Lúc đầu cậu không nói, vậy sau đó thì sao? Tại sao phải lừa tôi?"
Mạc Ninh Viễn không quan trọng cười cười, "Tôi không có giấu anh, chỉ là anh không hỏi tôi thôi. Mọi chuyện về tôi, nếu như anh muốn điều tra như đã nói cũng không phải là chuyện gì bí hiểm lắm."
Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu, lười biếng ngồi xuống ghế sa lon, Mạc Ninh Viễn vắt chân qua một bên, vẻ mặt kiêu căng như một hoàng tử. Hiện tại coi như y đã hiểu, bên cạnh Giang Minh Dịch bao lâu nay mà hắn chỉ xem y là tên ăn mày bán sắc! Ông ngoại trêи trời có linh thiêng, mà thấy cháu trai ruột của mình lăn lộn đến tình trạng như thế, không chừng lập tức xuống đây bóp chết y.
Y đối với tiền bạc luôn không có nhiều cảm giác, bây giờ lại cảm thấy hoang đường. Người ta vẫn thường nói, dù có là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, những lời này nhất định cũng lý do! Y cứ cho rằng đi theo Giang Minh Dịch lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, dùng một chút tiền của Giang Minh Dịch chắc cũng không có gì, lại không nghĩ tới sẽ bị người khác cười chê.
Đáng thương cho tiền của ông ngoại mình, để mốc meo chồng chất trong ngân hàng, trong khi đó, y ở trong mắt người khác lại là bán thân kiếm tiền, thật sự là quá thương.
Giang Minh Dịch buông tay ra, áy náy mà nói: "Thật xin lỗi."
"Anh không cần phải xin lỗi tôi, chỉ tại bây giờ tôi không muốn tiếp tục nữa. Huống hồ những chuyện kia, chỉ có thể nói là do tôi tuổi trẻ khinh cuồng không hiểu chuyện." Mạc Ninh Viễn mệt mỏi nói.
Giang Minh Dịch kϊƈɦ động đi đến trước mặt Mạc Ninh Viễn, tức hổn hển hỏi: "Tại sao?"
"Tôi muốn kết hôn." Mạc Ninh Viễn dựa lưng vào ghế sô pha, giọng điệu bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Giang Minh Dịch hung ác nham hiểm, mỉa mai nói: "Cậu đừng nói với tôi là cậu thích Hoàng Giai Viện kia?"
Hắn đã điều tra, người đính hôn với Mạc Ninh Viễn là thiên kim của Hoàng thị, bất quá cũng chỉ là con gái rơi, chẳng coi là gì. Mạc Ninh Viễn 5 năm không về, trở về thì luôn bệnh, căn bản không có thời gian nói chuyện yêu đương.
Mạc Ninh Viễn thờ ơ cười cười, y không hề hoài nghi việc Giang Minh Dịch có thể điều tra ra hết thảy.
Mạc Ninh Viễn thẳng thắn nói: "Tôi có thích cô ấy hay không tôi cũng không biết, ngay cả mặt của cô ấy tôi cũng chưa nhìn qua, chỉ biết là kết hôn thôi. Chẳng có gì to tát."
Giang Minh Dịch tức giận nhìn Mạc Ninh Viễn, "Cậu đối với chuyện đại sự cả đời là như thế sao? Cậu còn chưa từng ở chung với người phụ nữ kia."
Mạc Ninh Viễn nhìn gương mặt phẫn hận của Giang Minh Dịch, vui sướиɠ cười cười, "Người ta thường nói Hoàng đế không vội thái giám vội (*), Giang tiên sinh, chỉ là tôi muốn cưới vợ thôi mà, anh đâu cần phải kϊƈɦ động như vậy." Giang Minh Dịch bị câu này của Mạc Ninh Viễn làm tức giận đến phát run.
(*) Hoàng đế không vội thái giám vội: ý là nhân vật chính của việc đó còn chưa gấp gáp, mà người ngoài cuộc đã gấp gáp lo lắng.
Mạc Ninh Viễn chuyển đề tài, giọng mang theo nghiêm trọng nói: "Người là mẹ tôi chọn, chắc cũng không quá xấu, cũng sẽ không quá ngốc, cũng sẽ không quá dữ... Mẹ tôi yêu thương tôi nhất, sẽ không nỡ để tôi chịu ủy khuất."
Giang Minh Dịch vội vàng nhìn Mạc Ninh Viễn, hạ giọng chầm chậm nói: "Sao cậu có thể qua loa như vậy chứ? Hai người ít ra cũng phải thích nhau mới được..."
Mạc Ninh giễu cợt nhếch miệng, hai mắt híp nhỏ lại, tỏa ra tia lạnh lẽo, "Cũng chẳng phải quay phim truyền hình mà để ý đến chuyện hai bên phải yêu nhau. Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì, có người còn đính hôn từ khi ở trong bụng mẹ, rồi từ lúc sinh ra đến lúc lớn lên, mặc kệ ngoại hình có ra sao đều chỉ có thể nhận mệnh, tôi tin tưởng mẹ sẽ không để tôi phải chịu ủy khuất, tôi đã thấy ảnh của con gái Hoàng gia, ngoại hình cũng không tệ lắm."
Nhớ tới mẹ mình, Mạc Ninh Viễn kìm lòng không được cười cười.
Giang Minh Dịch không cam lòng nói: "Ninh Viễn, bây giờ chỉ do cậu còn đang giận tôi, nhưng có cậu giận tôi, cũng đừng làm chuyện điên rồ như vậy! Hôn nhân thì phải có cơ sở tình cảm."
Mạc Ninh Viễn đứng lên, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhổ một sợi tóc che ở trêи trán, "Trêи đời này con người được gắn kết với nhau nhờ tình cảm, nhưng lại chẳng có bao nhiêu