Mạc Ninh Viễn nhìn lên văn kiện, cau mày lại. Cái bà Giang gia kia, quả nhiên rất rảnh rỗi, lớn tuổi rồi, không chịu ngoan ngoãn ở nhà chờ chết, mà còn muốn chạy lung tung gây chuyện, thật ra là công ty hợp tác với chỗ y bỗng dưng phá sản, không để lại tin tức gì, cũng may công ty này còn có lương vi, không thôi chỉ sợ công ty này sẽ ngủm theo mất.
Cái bà này thật sự là đáng ghét! Khó trách có câu nói mẹ nào con nấy, đều đáng ghét như nhau!
Mạc Ninh Viễn đau đầu nhìn văn kiện trêи tay, diệp mỹ nhân coi tiền như mạng sống, nếu để cho bà biết được công ty phải bồi thường một số tiền như đã nói, nhất định bà sẽ không tha y.
"Thiếu gia, có một vị tên là Trần Kỳ đang ở phòng tiếp khách chờ cậu." Thư ký đứng lên nói.
Mạc Ninh Viễn ngoáy đầu lại, nheo mắt nhìn cô thư ký xinh đẹp, khóe miệng kéo lên nụ cười ác ý, "Tôi rất bận thì làm sao có thời gian gặp a miêu a cẩu đây?"
Thư ký Hàn Tiểu Nhã cười cười, "Được rồi, được rồi, coi như cậu nể tình Tiểu Nhã đi gặp cậu ấy một chút đi, cũng không mất nhiều thời gian đâu."
Mạc Ninh Viễn mở cửa, khuôn mặt Trần Kỳ đập vào mắt, Mạc Ninh Viễn kéo khóe miệng, Trần Kỳ vừa mới khóc xong, vành mắt còn hồng hồng, nhìn như chú cún con bị lạc đường, cuối cùng Mạc Ninh Viễn cũng hiểu được vì sao Hàn Tiểu Nhã lại không đành lòng.
Con gái chính là con gái, Hàn Tiểu Nhã bình thường cũng là một nhân vật lợi hại, đám người phía dưới do cô quản lý đều trở nên ngoan ngoãn, nhưng khi nhìn bộ dạng của Trần Kỳ đáng thương như thế, nên cô mới mềm lòng với cậu ta!
Trần Kỳ gia hỏa này, nam nữ gì cũng ăn sạch, thật là lợi hại, Mạc Ninh Viễn cười nhạt, y đã gặp được rất nhiều tình nhân bên cạnh Giang Minh Dịch, nhưng loại thủ đoạn như Trần Kỳ thì chỉ có một mình cậu ta, nhưng thủ đoạn khóc lóc thành như thế là vì chuyện gì đây?
"Đã lâu không gặp, Trần tiên sinh, sao ngài lại tới đây? Chúng tôi đây chỉ là miếu nhỏ, không biết Đại Phật như ngài tới đây làm gì?" Mạc Ninh Viễn nói.
Trần Kỳ ngẩng đầu, môi dưới và bả vai run run, ánh mắt nhìn Mạc Ninh Viễn đan xen đố kị cùng căm hận.
"Anh ấy không cần tôi nữa." Giọng Trần Kỳ như đang bất lực gào thét, làm mí mắt Mạc Ninh Viễn giật giật, trong lòng Mạc Ninh Viễn âm thầm cảm khái, tên tiểu nhân này thoạt nhìn yếu đuối mong manh thế này, nhưng giọng lại không nhỏ tí nào nha.
Mạc Ninh Viễn nhàn nhạt cười, "Hắn ta không cần cậu nữa thì sao? Cũng đâu phải là tôi cần hắn, cậu tìm tôi để khóc lóc thì được gì? Chẳng lẽ, hắn muốn tôi ở đây dạy cậu khóc sao? Tôi khóc không nổi đâu, tôi rất là bận, nếu như cậu chỉ đến đây khóc cho tôi nhìn, thì xin lỗi, tôi bận lắm, không rảnh đâu ha."
Trần Kỳ ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú có chút điên cuồng, "Cậu hãy buông anh ấy đi, mất anh ấy, tôi sống không nổi, tôi cầu xin anh."
Mạc Ninh Viễn thương hại nhìn Trần Kỳ, đứa nhỏ này thật đáng thương, đến bây giờ vẫn không biết rõ đối thủ chân chính của mình là ai, coi như y buông tay thì thế nào? Giang Minh Dịch vẫn sẽ yêu y chắc?
Mạc Ninh Viễn khoanh tay ngồi xuống ghế, "Trần tiên sinh, tôi thấy khi cậu bị ép tới đường cùng thì cái gì cũng dám làm, nhưng cầu xin tôi? Cậu cầu xin tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu hi vọng tôi giúp cậu sao?"
Trần Kỳ cắn môi, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc.
Thật sự là bị chiều tới hư rồi, Mạc Ninh Viễn âm thầm lắc đầu, đứa nhỏ này muốn lừa được người khác cũng phải, mình cũng không phải chưa từng bị cậu hại.
"Thà rằng cầu xin tôi, còn không bằng cậu cầu xin Giang Minh Dịch còn hơn, mặc dù tên đó bạc tình bạc nghĩa, nhưng ít ra giữa cậu và hắn cũng có ân tình với nhau. Còn nếu như vẫn không cầu xin hắn được nữa, thì xoay qua cầu xin anh em của hắn giúp cậu, tôi thấy hắn cũng rất tốt với bạn bè, mà chẳng phải Chu Đào cũng không tồi hay sao? Nuôi binh ngàn ngày dùng binh trong nhất thời, mặc dù bề ngoài Chu Đào cũng rất được, nhưng hắn ta lại không có đầu óc, lấy ra làm vũ khí là thích hợp nhất." Mạc Ninh Viễn vô cùng thành thật đề nghị.
Hai mắt Trần Kỳ nhìn thẳng vào Mạc Ninh Viễn, trong đôi mắt lộ ra nhàn nhạt uất ức, "Anh Chu bị Minh Dịch lấy mất tay chỉ bởi vì cậu, rõ ràng là do cậu phản bội Minh Dịch, nhưng Minh Dịch lại chỉ vì chuyện anh Chu bắn cậu một phát súng, mà phế bỏ một tay của hắn." Trần Kỳ không nén được tức giận.
Mạc Ninh Viễn bất đắc dĩ cười, Giang Minh Dịch lấy mất một tay của Chu Đào sao? Chuyện này thật đúng là nằm ngoài suy nghĩ của y, nhưng Chu Đào bị lấy mất tay thì có liên quan gì tới y? Mà Trần Kỳ phải làm bộ mặt căm hận đó nhìn y.
"Gì cơ? Trách tôi? Tại sao phải trách tôi? Trách tôi không cẩn thận bị hắn bắn một phát súng sao?" Thật sự là không hiểu nổi.
"Chẳng lẽ cậu muốn tôi phải nói là do tôi tự bắn bản thân mình thì hắn sẽ không bị mất tay?" Mạc Ninh Viễn nhàn nhạt cười, lời nói ra lại làm cho người không cười nổi.
Trần Kỳ ngẩng đầu nhìn Mạc Ninh Viễn, bờ môi run rẩy, nói như bị mê sảng, "Thật sự tôi không thể mất anh ấy."
Mạc Ninh Viễn nhìn Trần Kỳ, nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Đến cùng là do cậu yêu Giang Minh Dịch, có chết cũng không muốn mất đi hắn ta? Hay là nếu cậu mất đi Giang Minh Dịch, thì cậu sẽ mất giá trị lợi dụng?"
Ánh mắt Trần Kỳ lóe lên, không hiểu hỏi: "Cậu đang nói gì vậy?"
Mạc Ninh Viễn nhún vai, "Nếu như cậu không hiểu, thì coi như xong vậy, chỉ là tôi điều tra ra được chút chuyện, thì chắc Giang Minh Dịch cũng điều tra được rồi, giá trị của cậu đã không còn, nên không chừng người kia bây giờ chỉ thương hại cậu thôi! Cậu hao hết tâm tư vào người kia, cuối cùng cũng chỉ trở thành thứ bị họ vứt bỏ."
Trần Kỳ mờ mịt nhìn Mạc Ninh Viễn, "Mạc tiên sinh, cậu đang nói cái gì?"
Mạc Ninh Viễn bất đắc dĩ vỗ trán,