Tịch Vân tỉnh lại đã thấy mình ở trong xe, Tiêu Sở thì ngồi kế bên, cậu kinh ngạc mở to mắt, gọi: "Anh Tiêu Sở."
Hắn đáp lại: "Ừ."
Không biết là do thời gian hay điều gì, đột nhiên Tiêu Sở nhận ra, ở trước mặt Tịch Vân, hắn chỉ muốn đóng vai một người anh trai tốt mà thôi, còn những thứ khác, hắn không còn hứng thú nữa, trước kia mỗi khi nhìn thấy Tịch Vân cười, là cảm xúc của hắn sẽ như dâng trào, còn bây giờ chỉ thấy nhẹ nhõm, không còn cảm giác rung động như trước nữa.
Tịch Vân cúi đầu, nhíu mày, bất an hỏi: "Sao anh Tiêu Sở lại ở đây? Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
"Anh đưa em về, tự dưng em lại mất tích lần nữa, nên cha mẹ em đang lo lắm đấy." Tiêu Sở bình tĩnh nói.
Cậu buồn bã thở dài, phàn nàn: "Thiệt tình, em cũng có phải là giấy đâu! Khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần, mà cha mẹ lại chuyện bé xé ra to."
Tiêu Sở khuyên nhủ nói: "Bọn họ cũng vì quan tâm em thôi."
Cậu bĩu môi.
"Em còn muốn tâm sự với ông chủ kia, em còn chưa nói được mấy câu nữa, thật là, em vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với anh ấy, mà em lại uống say đến vậy."
Tịch Vân rất thích Lạc Hoài An! Là bởi vì huyết thống sao? Tiêu Sở suy nghĩ, nhớ tới thái độ của y, hắn bỗng cảm thấy áp lực nặng nề.
"Tại sao em lại thích ông chủ quán đó? Cho dù cậu ấy không hề thích em?" Tiêu Sở không hiểu hỏi.
Tịch Vân mệt mỏi nhìn hắn, "Sao anh biết anh ấy không thích em?"
Hắn ngập ngừng rồi nói: "Lúc anh đi đón em, thấy thái độ của ông chủ đó không được tốt lắm."
Tịch Vân sửng sốt, lập tức mỉm cười, "Không đâu, chắc do anh Tiêu Sở hung dữ quá, nên người ta mới không thích anh đó."
Trên trán Tiêu Sở hiện lên mấy vạch đen, thực sự thì Lạc Hoài An cũng không thích hắn thật.
"Y nhìn rất giống với anh của em! Nhưng tiếc là anh trai em mất rồi." Tịch Vân cúi đầu xuống, buồn bã nói "Khi còn nhỏ, anh ấy không chơi với em, nên em cứ tưởng anh ấy ghét em, đến sau này mới biết là do ba mẹ không cho ảnh chơi với em, chắc ông chủ kia cũng có nỗi khổ riêng, vì thế y sẽ không ghét em đâu đúng không?"
Tịch Vân dùng ánh mắt long lanh tràn đầy mong đợi nhìn Tiêu Sở, làm hắn không thể nói thật được, "Có lẽ vậy."
Lạc Hoài An ngồi đối diện với bác sĩ, ngẩng cằm lên trực tiếp nhìn thẳng vào vị bác sĩ trước mắt, sắc mặt thoáng khó coi.
Dù có là ai đi nữa, khi nghe mình bị bệnh nan y, thì sắc mặt cũng sẽ không tốt hơn là bao.
Y tĩnh tĩnh nhìn ông ấy mà không nói một lời, làm bác sĩ mặc áo blouse trắng thấy hơi khó chịu, "Lạc tiên sinh, mong cậu thông báo việc này cho người thân biết."
Lạc Hoài An nhếch miệng, người thân? Y làm gì có người thân?
Y nghiêng đầu cười ngọt ngào, bác sĩ ngồi đối diện bị nụ cười của y làm lúng túng không thôi, ông đã bao lần gặp người biết mình mắc phải bệnh nan y, ai cũng phát điên lên, không dám tin vào sự thật, nhưng lại chưa từng gặp được người nào lại chỉ ngồi cười như thế.
Lạc Hoài An cong môi, chắc người này đang nghi mình có phải bị điên rồi không, thần kinh của y cũng đâu có yếu tới vậy.
"Cậu sao vậy Lạc Tiên Sinh?" Bác sĩ lo lắng hỏi thăm.
Lạc Hoài An cười nhẹ, "Bệnh viện của ông khám cho người bệnh chỉ để báo cho thiên hạ biết thôi à? Chờ chết là chuyện riêng của người ta, cần gì phải làm phiền đến người khác?" Đến cả người để làm phiền y còn không có nữa, thật đáng thương.
"Lạc tiên sinh, đương nhiên là cậu có thể giấu, nhưng như vậy sợ rằng sẽ gây ra đả kích rất lớn cho người thân." Bác sĩ cẩn thận giải thích.
Lạc Hoài An ôm mặt, lắc đầu, "Khỏi mắc công vậy đâu, tôi chỉ là cô nhi thôi, ông kêu nói với người thân, tôi không biết phải nói với ai luôn nữa."
Bác sĩ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y, "Xin lỗi cậu."
Lạc Hoài An ra ngoài bệnh viện, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dao động, cứ tưởng chỉ là đau đầu bình thường! Ai mà ngờ lại bị khối u não.
Y ra khỏi bệnh viện, một mình đi trên đường lớn.
Tiêu Sở đang lái được nửa đường thì nhận được điện thoại của thủ hạ, Tịch Vân nhìn sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, khó hiểu hỏi: "Anh bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt bởi vì hoảng sợ mà trợn to.
Cuối cùng Tiêu Sở không đưa Tịch Vân về được, mà giữa chừng quay xe trở lại.
Quán bar vẫn duy trì cảnh tượng như ngày thường, nhìn thấy Tiêu Sở, Dương Tuyết nhiệt tình đến chào hỏi, "Tôi còn tưởng anh sẽ không tới luôn ấy chứ!"
Lạc Hoài An ngồi sau quầy bar, vẫn nở một nụ cười nhạt, thong dong như thường ngày.
Nếu không nhận được tin chính xác, thì hắn đã tưởng rằng Lạc Hoài An không xảy ra chuyện gì, tất cả chỉ là cơn ác mộng của hắn mà thôi.
Khuôn mặt Tiêu Sở cứng đờ, nhìn y ngồi sau quầy bar, hắn cảm thấy mắt của mình hôm nay thật cay.
Dương Tuyết khó hiểu nhìn hắn, "Anh sao đấy Tiểu Tiêu? Đừng có ở đó lười biếng! Mau làm việc