Lạc Hoài An kinh ngạc nhìn Tịch Vân, trong lòng không nói ra được cảm giác gì, đau đến mức vô lực.
Y không muốn tiếp tục nghĩ đến những chuyện đã qua nữa, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cũng chỉ còn là quá khứ, có nghĩ đến cũng chẳng thể thay đổi được gì.
"Anh Hoài An sao vậy? Sắc mặt không được tốt cho lắm." Tịch Vân lo lắng hỏi.
Lạc Hoài An sờ sờ mặt: "Chắc tại tôi ngủ không ngon với hơi bị lạ giường, giường của anh Tiêu Sở nhà cậu mềm quá, tôi ngủ không quen, trước giờ tôi chỉ toàn dùng mấy thứ rẻ tiền thôi nên tôi không dùng nổi mấy thứ cao cấp như vậy."
Tịch Vân cúi đầu cười xấu hổ, bất an nói: "Anh Hoài An đừng nói vậy mà."
Tịch Vân không biết vì sao khi ở trước mặt người này, cậu luôn có cảm giác không dám ngẩng đầu lên được.
Lạc Hoài An đứng lên, nói : "Xin lỗi cậu, tôi thấy không được khỏe cho lắm, muốn vào phòng nghỉ ngơi."
Tịch Vân gật đầu với y, y đi vào phòng đóng cửa lại, trên rèm cửa sổ treo hàng trăm con hạc giấy, gió vừa thổi hạc giấy cũng theo gió mà bay lượn.
Y không kìm lòng được ôm lấy cơ thể mình, co vào trong chăn.
Chẳng lẽ cuộc đời mình thật sự chỉ là một câu chuyện cười thôi sao? Lạc Hoài An bịt kín chăn, rồi dần ngủ thϊếp đi.
Tịch Vân ngồi lại thêm một lúc cũng đi về, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra từ trong phòng, bác sĩ đẩy mắt kính lên, thật là, tại sao lại để gã vô tình nghe thấy tin động trời như thế chứ, thực sự là gã vô tình mà.
Tiêu Sở nhìn chằm chằm tài liệu đã điều tra trước mắt, cổ họng như bị nghẹn lại, tại sao? Tại sao lại như vậy?
Bác sĩ đẩy gọng kính lên: "Điều tra được gì rồi?"
Bác sĩ mắt kính tên là Tiêu Dật, là một bác sĩ trẻ tài giỏi nổi tiếng trong ngành y, Tiêu Sở đặc biệt vì Lạc Hoài An mà mời anh ta đến đây, Tiêu Dật cũng là người nhà họ Tiêu, nhưng gã lại chẳng mấy quan tâm đến những chuyện nhà họ Tiêu, ngược lại gã chỉ có hứng thú với việc chữa bệnh thôi, cho nên năm tháng nhẹ nhàng trôi qua gã cũng trở thành bác sĩ.
Tiêu Sở lắc đầu, hắn đã biết Lạc Hoài An bị Tịch gia vứt bỏ từ lâu, nhưng hắn không thể nào xen vào chuyện này được, vì đó là việc của Tịch gia, có nói thế nào thì hắn cũng chỉ là người ngoài.
Nhưng tại sao lại có loại cha mẹ tàn nhẫn đến thế này? Chỉ vì lợi ích của đứa con này mà có thể vứt bỏ đứa còn lại chứ?
Tiêu Sở ôm đầu: "Tôi không biết, tôi không biết nên làm sao nữa."
Người cứu hắn năm đó thật ra không phải là Tịch Vân, lúc đó cậu ấy mang bệnh, cha mẹ Tịch gia không nỡ để con mình phải chịu khổ, nên đã đi tìm cha mẹ nuôi lúc trước của Lạc Hoài An, thay mận đổi đào.
Tiêu Sở vò đầu bứt tai, rốt cuộc hắn đã làm gì vậy? Người mình yêu thì hắn dồn tới nước khổ sở khôn cùng, còn người lừa dối mình thì hắn lại cưng chiều lên tận trời xanh.
Tiêu Dật nhìn Tiêu Sở, nhún vai một cái: "Anh họ, trước kia anh đúng là lấy oán trả ơn mà! Thay thận à?! Cho là bây giờ không xảy ra vấn đề gì, nhưng sau này cũng khó nói, hơn nữa con người thiếu một quả thận lúc ở trên giường cũng sẽ không tốt cho lắm, anh họ tự đào hố chôn mình rồi! Chắc chắn sau này chị dâu sẽ không thể thỏa mãn được anh đâu, rồi em trai của anh mà cứng lên thì anh thảm chắc."
Tiêu Sở che mặt, cắn chặt môi không nói một lời, môi gần như sắp bị cắn đến chảy máu, nếu như có thể, hắn hi vọng có thể thay thế người kia chịu đựng hết mọi thống khổ này.
"Anh xong đời thật rồi, chị dâu thật sự chẳng có chút gì muốn tha thứ cho anh hết." Tiêu Dật thương hại nhìn Tiêu Sở.
Tiêu Sở ngẩng đầu lên, oán giận trừng gã, quát: "Cậu nói đủ rồi đó!"
Tiêu Dật vẫy vẫy tay, chỉ biết lải nhải với hắn: "Lời em nói là thật đấy anh họ, tuy rằng lời nói thật thường sẽ không dễ nghe, nhưng từ góc nhìn của y học mà nói thì thuốc đắng dã tật rất tốt cho bệnh, lời thật tuy khó nghe nhưng tốt cho mình, cho nên anh phải biết khiêm tốn đón nhận ý kiến từ em, chứ không phải tức giận cắt ngang lời em như vậy."
Tiêu Sở trợn tròn mắt, đốt ngón tay siết chặt vang lên tiếng kèn kẹt, từng câu từng chữ chạy ra ngoài: "Vậy mấy lời nói nhảm của cậu có lợi gì hả?"
Tiêu Dật gật đầu, khẳng định nói: "Đương nhiên là có, em cho anh biết, anh đã không có hi vọng thì anh đừng ở đó mơ mộng hão huyền nữa, chắc chắn chị dâu sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu, tới em còn thấy không thể tha thứ cho anh được nữa mà."
Tiêu Sở đẩy hết đồ trên bàn xuống đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Dật nói: "Cậu cút đi cho tôi."
Tiêu Dật lui về sau vài bước, theo thói quen đẩy kính lên, biểu cảm trên mặt vô cùng ấm ức: "Anh họ thô lỗ quá đi, thiệt tình, muốn người ta đi thì cũng nên bình tĩnh mà nói chứ."
Thấy vẻ mặt Tiêu Sở không có ý tốt, Tiêu Dật vô cùng gấp gáp mà xoay người.
"Quay lại!" Tiêu Sở nổi giận đùng đùng nói.
"Anh muốn em đi là đi, anh muốn em ở lại là ở lại, anh coi em là loại người gì hả? Anh coi em như phụ nữ lúc vẫy tay thì đến, xua tay thì đi sao?" Mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng Tiêu Dật vẫn ngoan ngoãn quay lại.
Tiêu Sở nén giận, hỏi: "Khối u của cậu ấy thế nào rồi?"
Nói đến vấn đề chuyên nghiệp, Tiêu Dật nhíu