Tô Ngữ Ngưng về tới cung.
Nhưng thật kỳ quái, vậy mà lại không có bất kì ai truy vấn nàng chuyện này, ngay cả Nam Khô Nguyệt Ly cũng không mượn cơ hội mắng nhiếc nàng.
Nữ hài tử đều trốn nàng từ xa, hình như sợ điều gì đó.Nhưng thời gian an lành cũng chẳng được lâu.
Một ngày, Tô Ngữ Ngưng nhìn thấy Nam Khô Nguyệt Ly chơi đùa cùng đám nữ hài trong đình từ xa, muốn tránh đi, đột nhiên nghe thấy Nam Khô Nguyệt Ly gọi mình, muốn nàng chơi nhặt hạt giống cùng một cung nữ, ai thua thì có thể tát đối phương một cái.
Tô Ngữ Ngưng thập phần không muốn, Nam Khô Nguyệt Ly liền trợn mắt: “Ngươi là quý giá nhất sao? Đừng làm hỏng hứng thú của mọi người.”Tô Ngữ Ngưng không muốn tranh chấp, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nhặt hạt, trong lòng hận không thể sớm rời khỏi.
Ván thứ nhất nàng thắng, chỉ vươn tay lướt nhẹ qua mặt cung nữ một chút.
Ván thứ hai cung nữ kia thắng, chậm rãi vươn tay, bỗng lén nhìn Nam Khô Nguyệt Ly đứng một bên, vung tay tát mạnh vào mặt Tô Ngữ Ngưng.Tô Ngữ Ngưng bị tát thiếu chút ngã sấp, mặt rát bỏng, nước mắt lập tức trào ra: “Ngươi… Ngươi…”“Sao nào? Thua không dậy nổi?” Nam Khô Nguyệt Ly nhảy lại gần, “Ngươi có thể chạy thêm một lần mà! Hoàng trưởng tử, Nhị hoàng tử lại có thể đồng thời biện hộ cho ngươi, cậu ấm Mục Như gia cũng kiên quyết nói là hắn gạt ngươi — Thể diện của ngươi lớn thật, các thế tử hoàng tộc tôn quý nhất trên đời đều thích ngươi, có đúng hay không? Ngày hôm nay cứ chạy thêm một lần nữa đi, dù sao cũng chẳng có ai dám quản ngươi.”Tô Ngữ Ngưng nhìn gương mặt khiêu khích đó, đột nhiên tự nói với bản thân: phải nhẫn nại, nhất định phải nhịn xuống.
Vì tính mệnh của phụ mẫu, để không khiến người khác nghĩ mình cần lòng thương hại, nhất định phải nhịn xuống.
Có gì ghê gớm đâu, vài ba cái tát thôi, không chết người được.Nàng đột nhiên mỉm cười: “Vậy thì hai chúng ta chơi đi.”Nam Khô Nguyệt Ly kinh ngạc lùi một bước: “Cái gì? Ngươi… Được, ta, ta sợ ngươi chắc?” Nàng ta xắn tay áo.Ván thứ nhất, Nam Khô Nguyệt Ly thua.
Nàng ta đỏ mặt vì căng thẳng, trợn mắt nhìn Tô Ngữ Ngưng, nhưng Tô Ngữ Ngưng chỉ mỉm cười, tuy má vẫn còn vương nước mắt, nhưng chỉ phẩy nhẹ tay qua mặt nàng ta.Ván thứ hai, thứ ba,… thứ bảy, Nam Khô Nguyệt Ly đều thua.
Sắc mặt nàng ta ngày càng khó coi, các nữ hài đứng xung quanh rì rầm bàn tán, nhưng Tô Ngữ Ngưng vẫn chỉ nhẹ nhàng phẩy tay lên mặt nàng ta.Ván thứ tám, Nam Khô Nguyệt Ly cuối cùng cũng thắng.
Dường như nàng ta đã đợi lâu lắm rồi, vung tay lên tát thẳng vào mặt Tô Ngữ Ngưng, đánh cho nữ hài ngã vật sang một bên.
Cú đánh nặng nề này làm các nữ hài đứng quanh đều la hoảng.
Nam Khô Nguyệt Ly cũng hơi lo lắng, có phải mình ra tay quá độc ác rồi không.Nhưng Tô Ngữ Ngưng chậm rãi bò lên từ mặt đất, mặt tuy sưng đỏ cả lên, nhưng vẫn khó nhọc mỉm cười, duỗi tay ra: “Chơi tiếp chứ?”Nét cười đó làm Nam Khô Nguyệt Ly bất an, nhưng nàng ta cũng là người tùy hứng: “Chơi tiếp chứ! Không ai được chạy!”Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ năm… Cái tát nặng nề của Nam Khô Nguyệt Ly giáng vào mặt Tô Ngữ Ngưng, các nữ hài xung quanh đều dựa vào một chỗ, cảm thấy không thể xem tiếp.
Trong đám người có người khóc nức nở kêu lên: “Tô Ngữ Ngưng, đừng chơi nữa, đi thôi, đi thôi.” Nhưng Tô Ngữ Ngưng vẫn mỉm cười, nếu thắng, chỉ lần lượt vươn tay ra, nhẹ phất qua gò má đối thủ.Khi Nam Khô Nguyệt Ly cũng hiểu được nữ hài này điên rồi, không muốn chơi tiếp nữa, Tô Ngữ Ngưng lại thắng một ván.Nàng chậm rãi vươn tay ra, nhưng Nam Khô Nguyệt Ly nhìn vào mắt nữ hài này, đột nhiên có một tia dự cảm chẳng lành.Nụ cười mỉm của Tô Ngữ Ngưng biến thành cười lạnh, tay nàng hơi run, chậm rãi giơ lên: “Xin hãy đưa mặt lại gần một chút, được chứ?”Các nữ hài xung quanh đều kinh hãi nhìn tay Tô Ngữ Ngưng, nhưng không ai ngăn cản.Dường như thấy được sức lực vừa nãy đánh ra sẽ được hoàn trả toàn bộ trong một cái tát này, Nam Khô Nguyệt Ly chưa gì đã cảm thấy mặt rát bỏng! Nàng ta kêu lên kinh hãi, che mặt bỏ chạy về phía sau, nhưng lại vấp phải ghế đá, suýt té xuống đất.Tay của Tô Ngữ Ngưng vẫn đang giơ cao giữa không trung, hơn nửa ngày, đám người đều đi hết, nàng mới chậm rãi buông tay.“Có bản lĩnh thì giết ta đi, còn nếu không có bản lĩnh… Ta sẽ không đi đâu!” Mặt nàng vẫn là nét cười lạnh không hề phù hợp với độ tuổi của mình....Đế đô Thiên Khải, trung tâm của thiên hạ.
Thành quách cực lớn của nó hiện lên màu đồng cổ sáng bóng dưới ánh chiều tà, chín phiến cổng thành giống như cự thú phun nuốt nhân lực và vật tư trong thiên hạ hợp dòng mà đến, cũng hội tụ dã tâm và mộng tưởng.
Rất nhiều người nhìn thấy tấm biển Thiên Khải lớn trên tường thành đã thỏa mãn, cũng có người hi vọng có thể nhìn bao quát lầu gác trùng điệp.Mục Như tướng quân phủ, đó là phủ