Thạc Phong Hòa Diệp lẳng lặng đứng lại đó, nhìn những người cưỡi ngựa tới.
Họ mặc giáp da màu đen, trên mũ có một dải đỏ phất phơ.
Đó là trang phục Thạc Phong Hòa Diệp rất quen thuộc, chính là họ, năm ấy lùng bắt các bộ Hãn Bắc phản loạn như đi săn bầy sói.Con ngựa dẫn đầu phi tới trước mặt Thạc Phong Hòa Diệp liền dựng lên ngừng lại lập tức.
Ngựa thật nhanh, thuật cưỡi ngựa thật tuyệt, trong lòng Thạc Phong Hòa Diệp không khỏi tán thưởng kẻ địch.
Trên thảo nguyên, trừ Mục Như kỵ quân, còn ai dám truy đuổi bầy sói?“Ngươi là ai?” Người đó quát to.
Cùng lúc đó, kỵ quân phía sau cũng tới nơi, mấy chục người nhanh chóng vây Thạc Phong Hòa Diệp vào giữa, những kỵ quân còn lại tiếp tục đuổi theo bầy sói.
Không cần mệnh lệnh, không cần trao đổi, tất cả đều suy nghĩ như một người.
Năm ấy khi họ đánh tan mười vạn đại quân Hãn Bắc cũng là thế này, không có tiếng la, chỉ có ánh đao trầm mặc.“Bao giờ mình mới có thể có một đội kỵ binh như vậy!” Lòng Thạc Phong Hòa Diệp kêu lên hung tợn, loại cừu hận và hâm mộ đan xen thành [email protected] muốn này thậm chí còn vượt qua nỗi sợ hãi bị kẻ địch bao vây.Vương tử Hữu Kim vẫn đang siết chặt đao, cậu có thể gi3t chết sáu con sói, nhưng không có lòng tin đối phó được với hơn hai kỵ sĩ Mục Như quân cùng lúc.“Người Hãn Bắc…” Cậu nghe thấy có người ở một bên lạnh lùng nói.Giết không cần luận tội là phép tắc hàng ngàn năm nay trên thảo nguyên đối với bộ tộc phản loạn, những kỵ binh này không cần bất kì lí do hay tra hỏi gì.
Chủ soái mà họ tôn sùng đã bị hoàng đế bắt bớ lưu vong, sự phẫn nộ tích tụ trong nội tâm họ làm họ muốn hủy diệt tất cả những thứ mình thấy.Thạc Phong Hòa Diệp nắm chặt đao đến mức nó sắp hòa tan vào bàn tay, nhưng có một loại áp lực trầm trọng khiến cậu khó có thể giơ đao lên, là uy nghiêm của Mục Như kỵ binh, hay khát vọng cầu sinh? Cậu vẫn chưa chết được, tâm nguyện báo thù của cậu cần nhẫn nại thêm rất nhiều năm nữa.
Nhưng hiện tại cậu có thể làm gì? Nếu quỳ xuống xin tha có thể đổi lấy chí lớn được đền bù trong tương lai, cậu có đủ nhẫn nhục để làm không?Sống sót, cần nhiều dũng khí hơn cái chết.Tướng dẫn đầu Mục Như quân chậm rãi rút đao ra.“Chờ một chút.” Có người nói.Đó là giọng của một nữ tử, như viên đạn bạc va vào mặt băng trong suốt.
Thạc Phong Hòa Diệp thấy nàng giục ngựa từ sau kỵ binh đi ra, dưới áo choàng lông lộ ra bộ giáp chì được cột chặt bằng tơ bạc, một chiếc đuôi chồn tuyết quàng cổ, gấm lông chồn vàng nhạt che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh, làm lòng thiếu niên bỗng tê dại.
Trong một loạt ánh mắt lãnh khốc của Mục Như kỵ binh, lại đột nhiên có một ánh nhìn linh động, như giữa tầng mây đen nặng trịch đột nhiên lộ ra một ánh mặt trời.Thạc Phong Hòa Diệp thấy cung bạc trên ngựa nàng, liền biết chủ nhân của mũi tên trong tay.“Ngươi thích những mũi tên này?” Thiếu nữ mỉm cười, “Trong túi tên của ta còn chín cái, tác dụng mỗi cái đều không giống nhau, ta sẽ tặng hết cho ngươi.
Ngươi để con mồi của ta chạy thoát, vậy thì ngươi phải thế chỗ nó.”Thạc Phong Hòa Diệp cảm thấy sự nguy hiểm trong giọng nói trong trẻo ấy, cậu ngẩng đầu căm tức nhìn thiếu nữ, nhưng khi chạm vào mắt nàng, lại như mũi tên nhọn bắn vào hồ nước, không tạo nổi một chút gợn sóng.
Mắt nàng chưa từng có sát khí, miệng của nàng chắc hẳn đang cười nhẹ, nhưng nàng đã tháo cây cung bạc xuống.“Các ngươi đuổi theo bầy sói đi, nhất định phải tìm ra điều huyền bí của Thương Lang.
Con mồi này cứ để ta.” Thiếu nữ cười với đối thủ, “Ta đếm tới một nghìn sẽ bắt đầu đuổi, bây giờ ngươi chạy đi.”Thạc Phong Hòa Diệp hiểu rõ mình đang đối mặt với điều gì, cậu không kịp nghĩ tiếp, đã dốc toàn lực chạy về phía sườn núi xa xa.
Vương tử Hữu Kim biết rằng, chỉ cần có một tia hi vọng cũng phải cố mà sống, Lang Vương cũng có lúc phải chạy trốn, nhưng để có cơ hội cắn đứt họng đối thủ.Còn thiếu nữ lại xuống ngựa nghỉ tạm, lập tức có người dựng tấm chắn gió bao quanh, nổi lửa ở giữa, bắt đầu nướng đồ ăn.
Thiếu nữ tháo tấm lông chồn che mặt ra, để lộ khuôn mặt như chạm ngọc.
Nàng cười với hộ vệ: “Nhớ đếm cho ta, tới một nghìn nha.”Chẳng biết từ khi nào, tuyết bắt đầu lác đác rơi chầm chậm từ không trung xuống.Thạc Phong Hòa Diệp đón gió mà chạy, cậu cảm thấy không khí trong lồ ng ngực sắp cạn sạch, há to miệng ra sức hít thở, nhưng vẫn rất suy yếu.
Trên cao nguyên, chạy như thế này chẳng khác gì tự sát, thân thể cậu sắp kiên trì không nổi nữa, chạy cũng chết, mà không chạy cũng chết, cậu thà chết vì một tia hi vọng, cũng không nguyện trở thành con mồi của người khác.“Chín trăm tám mươi mốt… Chín trăm tám mươi hai…” Thiếu nữ ngồi im trước đống lửa, nhìn tuyết bay trước mắt, miệng khe khẽ đếm, không giống như đang tính toán sinh mệnh cuối cùng của một người, mà như đang đếm số hoa tuyết vậy.“Chín trăm chín mươi chín…” Các hộ vệ nghe tới số đó đều bắt đầu chuẩn bị lên ngựa, nhưng thiếu nữ vẫn ngơ ngác, xuất thần nhìn tuyết rơi, phảng phất phân tranh trên thế gian không còn quan trọng với nàng nữa.Ngoài vài dặm, Thạc Phong Hòa Diệp ngã vật xuống đất.
Cậu khó khăn trở mình, nhìn tuyết trên trời rơi xuống người, lại cảm thấy mình đang bay lên, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng tới vậy, tuyệt vời tới vậy.
Thiếu niên biết đây là triệu chứng ngạt thở gần chết, tay cậu cào mạnh xuống đất đến mức chảy máu, để cảm giác đau k1ch thích bản thân, để kéo linh hồn quay về cơ thể, tuy nhiên, hết lần này tới lần khác vẫn không có chút cảm giác.Cậu chậm rãi giơ tay còn lại vẫn đang nắm mũi tên bạc kia lên, chữ khắc trên mũi tên vốn mơ hồ dần rõ nét trong mắt cậu.
Đó là một cái họ: Mục Vân.Cách đó vài dặm, các kỵ sĩ chờ xuất phát vẫn chưa nghe thấy mệnh lệnh, thiếu nữ hình như đã hoàn toàn quên là còn cuộc săn đuổi lần này, mà chìm đắm trong cảnh đẹp gió tuyết trên cánh đồng hoang.“Trời thật là lạnh… Lúc này… Hẳn nên ở nhà, đốt lò đợi sữa cừu và thịt nướng chín… Nhưng giờ lại phải ra ngoài đánh trận… Đã có quá nhiều người chết rồi…”Trong hoàng hôn tuyết rơi ấy, thời gian đếm ngược để đuổi bắt trong miệng thiếu nữ Mục Vân Nghiêm Sương dừng lại ở chín trăm chín mươi