Tô phủ đang thu dọn hành trang chuẩn bị trốn đi, Đô úy Hà Vĩnh đã đích thân mang binh sĩ đưa lễ vật đến cầu thân, muốn áp đặt quan hệ thông gia trước khi chiến sự bắt đầu.
Tô Thành Chương đóng cửa không tiếp, nhưng cổng lại bị binh sĩ đập ầm ầm.
“Tô lão đầu, nếu lão còn không mở, bọn ta sẽ đạp cổng xông vào đấy!” Mọi người đang lúc sốt ruột, chợt nghe bên ngoài vọng lại một hồi quát tháo hỗn loạn, sau đó không còn tiếng động gì nữa.Lão Trình len lén hé cổng, liền thấy một đội binh sĩ mặc giáp, vừa nhìn đã biết là quân đội chân chính trên chiến trường, còn lũ lính gác cổng thành đều đã bị thương đao buộc lùi sang một bên.
Một vị tướng quân giáp trụ chỉnh tề giục ngựa dừng lại ở đó, thấy cổng mở, nhảy xuống ngựa, tiến lên thi lễ, nói:“Tô đại nhân, tại hạ Đồ môn tướng quân Giang Trọng, hiện bệ hạ đã ngự giá tới ngoài thành, đặc biệt dẫn quân đến đón Tô đại nhân và lệnh thiên kim đi tham kiến.”“Bệ hạ, bệ hạ? Quả nhiên còn sống?” Tô Thành Chương mừng sợ đan xen, “Đại nhân, mau mời vào trong rồi nói.”Khi tướng quân đó bước vào cổng, Mục Vân Sênh cười nhìn hắn, Giang Trọng cũng liếc thiếu niên một chút, rồi nhìn ra chỗ khác, không lưu ý đến thiếu niên đứng bên tường nữa....Binh sĩ hộ tống người Tô phủ tới núi Tùng Minh ngoài quận Nghiễn Tử, ở đó chẳng biết từ khi nào đã được phòng bị sâm nghiêm.
Trên sườn núi có một tòa Hình Thiên thần miếu, đã chật ních các loại nhân sĩ.Hình Thiên thần miếu đã đổi thành cách bố trí của đại điện hoàng cung từ khi nào, chỉ là nhỏ hơn nhiều.
Tượng thần bị phủ vải lên, phía trước bày một cái đài cao, một thanh niên thân khoác hoàng bào, đầu đội đế quan ngồi trên đó.
Còn có quan viên chia làm hai bên văn võ.Bình Yên và Mục Vân Sênh bị cản ngoài điện, chỉ có Tô Thành Chương và Tô Ngữ Ngưng có thể tiến vào.
Tuy nhiên điện cũng không lớn, nên có thể nghe rõ tiếng nói bên trong.“Bệ hạ, Ngự sử Trung thừa Tô Thành Chương cùng tiểu nữ Ngữ Ngưng tới tham kiến.”Tô Thành Chương ngẩng đầu nhìn trộm, trong điện tối tăm, mặt mũi của thanh niên không thể phân biệt rõ, huống hồ hắn cũng chưa gặp Vị Bình đế, nên không thể nhận ra.
Còn Tô Ngữ Ngưng lúc nhỏ từng gặp tiểu Sênh Nhi ở trong cung, nhưng nàng cũng mau chóng chuyển về sống trong Tô phủ ở kinh thành.
Hiện tại để nàng nói người ngồi trên kia có phải Mục Vân Sênh thật không, nàng cũng không dám chắc chắn.“Thật tốt quá.” Người nói ở một bên là Kỷ Khánh Cương, Quận thủ quận Nghiễn Tử, “Thiên kim của Tô đại nhân vốn được chọn làm hoàng hậu, sau khi bệ hạ ra khỏi Thiên Khải, vẫn một mực tìm các người đấy.”Bỗng một bên có người cười lạnh, nói: “Chẳng lẽ không phải có bệ hạ trước mới có hoàng hậu sao, sao lại có hoàng hậu rồi mới có bệ hạ?”Kỷ Khánh Cương giận dữ nói: “Trần Văn Chiêu, ngươi có ý gì?”“Tô phủ Ngữ Ngưng đúng là không giả, nhưng khi nàng ra đời có thiên tượng đế hậu, vậy người nàng gả chắc chắn là hoàng đế sao? Nực cười!”“To gan! Ngươi dám hoài nghi bệ hạ là giả mạo! Lẽ nào quận Hoa Quỳnh* một lòng muốn tạo phản, không chịu quy phục bệ hạ sao?” Kỷ Khánh Cương rút kiếm.*Hoa trong rực rỡ, không phải bông hoa.
Nếu nói về loài hoa, Trung Quốc đảo lại là quỳnh hoa, cúc hoa, mai hoa…“Nói là bệ hạ, chưa ai từng thực sự gặp qua.
Ta phụng mệnh Hoa Quỳnh quận thủ Phùng Ngọc Chiếu đại nhân mà đến, nhất định phải nhận rõ, đã là bệ hạ, vậy lấy ngọc tỷ ra đây xem.”“Khi Thiên Khải hỗn loạn, ngọc tỷ đã bị tặc nhân trộm mất, hiện tại không rõ tung tích.”“Nói đây là bệ hạ, lấy gì làm chứng?”“Ngự sử Tô đại nhân, Công phủ Trưởng sử, Thông sử đại phu, các vị đại thần nguyên lão đều ở đây, lẽ nào đến họ mà ngươi cũng không tin sao?”Tô Thành Chương nhíu mày.
Thì ra Kỷ Khánh Cương đưa mình và các vị cựu thần đến đây lại là để chứng tỏ người hắn phò trợ là hoàng đế thật.“Hừ hừ,” Trần Văn Chiêu cười lạnh, “Những người này đều là mấy lão già năm đó bỏ lại hoàng thượng mà trốn khỏi Thiên Khải, còn có mặt mũi nào xưng là nguyên lão?”Một lão thần đứng cạnh đó giận dữ: “Năm đó do đảng phái của Nam Khô hoàng hậu làm phản, tru sát trung thần, bách quan mới trốn khỏi Thiên Khải, sau này Vị Bình hoàng đế đăng cơ, lại gặp phải Ngu tặc nắm quyền, không cách nào trở lại yết kiến, sao lại là chúng ta bỏ hoàng thượng mà chạy?”“Cả mặt của bệ hạ còn chưa thấy qua, bây giờ làm sao mà nhận được bệ hạ?”“Việc này…” Lão thần đó không nói được gì.“Tô đại nhân, ngài nổi danh cương trực, ta hỏi ngài: Ngài thấy người ngồi trên kia chắc chắn là Mục Vân Sênh bệ hạ sao?” Trần Văn Chiêu nhìn về phía Tô Thành Chương.“Việc này…” Tô Thành Chương trầm ngâm, “Thật sự là… Không thể xác thực.”Kỷ Khánh Cương mặt tái mét: “Tô đại nhân, ngài đã già nên hồ đồ rồi!”Trần Văn Chiêu kêu: “Nếu không ai nhận ra, lại không có ngọc tỷ, đe dọa không thể khiến người khác phục tùng!”Kỷ Khánh Cương cười lạnh, nói: “Chỉ sợ dù chúng ta đưa ngọc tỷ ra, các ngươi cũng không chịu nghe lệnh bệ hạ.
Ta biết ngươi sớm có dị tâm, hiện đã phái binh đi dẹp Hoa Quỳnh thành.”Trần Văn Chiêu giận dữ: “Ngươi quả nhiên sớm có lòng chiếm đoạt quận Hoa Quỳnh, Phùng thái thú không hề nhìn lầm ngươi…” Lúc này dưới điện có binh sĩ vọt tới, hung hăng đẩy hắn xuống đất rồi đánh túi bụi, sau đó lôi khỏi điện.
Chỉ nghe bên ngoài có một âm thanh ngột ngạt, đó là tiếng đầu rơi xuống đất, các lão thần đều nhắm mắt, không dám quay đầu nhìn.Kỷ Khánh Cương hô lớn: “Ta hôm nay ủng hộ bệ hạ, liên minh với quân mười hai quận Lan Châu, cùng bày mưu