Cảm xúc lúc này của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly hiểu hơn hết.
Liễu Ly nhớ về lúc học tiểu học, những bức thư tỏ tình mà mình đã nhận được.
Khi đó, hoa khôi và giáo thảo* luôn dẫn đầu xu hướng thời trang, tên tài khoản và chữ ký* trên các ứng dụng trò chuyện là "ngôn ngữ sao Hỏa" ngầu nhất và thịnh hành nhất, rất được các bạn trong lớp yêu thích.
(*Giáo thảo: trai đẹp học đường, hot boy.
Chữ ký: nó gần giống với mô tả bản thân ở phần tiểu sử trên facebook ý, không có nghĩa là chữ ký)
Trong một lượng lớn thanh thiếu thiếu niên không theo trào lưu, có mấy bạn rất có mắt nhìn người, đến tỏ tình với Liễu Ly, làm Liễu Ly rất cảm động, kể từ đó Liễu Ly tự tin hơn rất nhiều.
Tâm lý của Ninh Tử Thanh lúc này chắc có lẽ cũng giống như thế.
——Trong cung có nhiều hoàng tử và công chúa xuất thân hiển hách như vậy, ấy mà vị quận chúa đơn thuần không giả tạo trước mắt lại chỉ thích một mình ta.
Chủ động trao đổi khăn tay với ta, và luôn mang theo tín vật của ta bên mình...
Nghĩ đến những hành động và việc mà mình đã làm, cảm thấy khó tẩy sạch nổi, nụ cười cứng đờ ở trên mặt, nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly không biết phải trả lời thế nào.
Đau đầu thật, nếu nói dối thừa nhận thì cũng không biết sau đó sẽ có phiền phức ra sao; còn phủ nhận thì lại sợ làm Ninh Tử Thanh không vui, xét cho cùng thì xác thực là Liễu Ly đã làm những việc khiến cho Ninh Tử Thanh hiểu lầm.
Nàng nhìn thấy độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh lại nhấp nhô, hệt như trái tim đang loạn nhịp của Liễu Ly.
——Chỉ có điều, Ninh Tử Thanh là nghĩ mình đã nhận ra tình cảm của Liễu Ly nên thấp thỏm trong lòng; còn Liễu Ly chỉ đơn thuần là hoảng sợ.
Thấy Liễu Ly mãi không nói gì, Ninh Tử Thanh lại tiếp tục hiểu lầm, vỗ về nói: "...Nếu ngươi ngại thì ta không hỏi nữa."
...?
Liễu Ly đang hoảng sợ, đành phải lờ mờ gật đầu, sau đó giật mình nhận ra có điều không ổn, rồi điên cuồng lắc đầu.
Không, không phải vậy! Ninh Tử Thanh ngươi đừng có "tự biên tự diễn" nữa!
Phản ứng này quá thú vị, làm Ninh Tử Thanh hơi nhoẻn miệng cười, cũng chẳng mau chóng vụt tắt như mọi khi mà đã ở lại trên khuôn mặt của Ninh Tử Thanh rất lâu.
Đến khi Liễu Ly ngượng hết một lúc mới bắt đầu ngẩng đầu lên, Ninh Tử Thanh vẫn còn cười.
Dù không tô phấn son nhưng đã có thể thấy được mấy phần minh diễm động nhân ở ngày sau, thêm vào lúm đồng tiền nhỏ trên má và đôi mắt đan phượng cong cong, cả gương mặt là một niềm vui sướng.
Thiếu nữ non nớt mà lại có khí chất trầm ổn, cùng với nét mặt này, tự động làm người ta thất thần.
Liễu Ly tiếp xúc với Ninh Tử Thanh lâu như vậy, chưa bao giờ thấy nàng cười tươi đến thế, dù thi thoảng có cười thì cũng chỉ thoáng qua.
Lúc này, đối mặt với Cửu công chúa điện hạ hiện ra vẻ mặt như vậy, làm sao Liễu Ly nỡ lòng nói ra sự thật cho nàng được.
Đành phải im lặng, tạm xem như ngầm thừa nhận.
Rất nhanh, Liễu Ly nhìn thấy độ hảo cảm lại tăng lên một chút.
"Độ hảo cảm hiện tại của [Ninh Tử Thanh]: 65 (quân tử chi giao)."
Điều này làm cho Liễu Ly rối rắm, tại sao Ninh Tử Thanh biết mình "thích" nàng mà vẫn tăng độ hảo cảm? Không phải trong nguyên tác không có bách hợp sao? Hả?
Tâm trạng của Ninh Tử Thanh đang rất tốt, để không cho Liễu Ly ngại ngùng thêm, vậy nên đã nhanh chóng đổi đề tài: "Thứ muội của ngươi có ý định hãm hại ngươi, có phải là bất hòa với ngươi không?"
Liễu Ly không phải nguyên chủ nên không biết giữa nguyên chủ và Liễu Như Vận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán có lẽ cũng do trạch đấu mà ra, thành thật đáp: "Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng giữa đích và thứ thì làm sao mà hòa hợp được? Điện hạ khẳng định hiểu rõ."
Ninh Tử Thanh "ừ" một tiếng.
Ninh Tử Thanh là thứ nữ có địa vị không cao, Liễu Ly không muốn chọc và vết thương của nàng.
Liễu Ly mỉm cười, nhẹ giọng khuyên giải: "Nhưng việc này không áp dụng với điện hạ.
Điện hạ thân phận tôn quý, bất kể là đích hay thứ thì cũng là chân long thiên nữ.
Đừng nói chi..."
"Sao?"
"Đừng nói chi đích thứ chỉ là do người đời áp đặt vào bản thân mình, họ quá chấp nhất với nó, nên mới tranh cãi mãi.
Chỉ cần ta không quan tâm và làm tốt việc bản thân cần làm, thì sẽ không bị ràng buộc."
Ninh Tử Thanh nghe xong, có vẻ trầm tư, hồi lâu mới nói một câu:
"Vậy à."
*
Xuân đi hạ đến, hạ qua thu về, chớp mắt đã là tiết tháng chín trời thu xanh mát.
Trong mấy tháng nay, Liễu Ly đã trải qua một số chuyện, nói lớn không