Liễu Ly và Ninh Tử Thanh đều không ngờ Bảo An sẽ phản ứng như vậy.
Hai người cảm thấy ngạc nhiên, thoáng nhìn nhau.
Chẳng lẽ có điều cấm kỵ ở hậu điện hàm nguyên, vì sao Liễu Ly không được đến?
Bảo An đứng dậy gấp nên nghẹn hơi, bà ho lên dữ dội.
Liễu Ly vội vàng đến vỗ lưng cho bà: "A nương, con đến để thăm nương..."
"Đi mau!" Bảo An luôn luôn dịu dàng, chưa bao giờ nói chuyện như vậy với Liễu Ly, nóng nảy đến mức muốn bật khóc, "Đi..."
Chưa kịp dứt lời thì nghe thấy những tiếng bước chân ở bên ngoài, vang lên rất rõ trên hành lang vắng.
Bảo An không biết lấy sức từ đâu, bà đẩy Liễu Ly và Ninh Tử Thanh về hướng khác: "Cửu điện hạ, Liễu Nhi, trốn nhanh đi!"
Trong phòng có một tủ gỗ lớn, trùng với màu của khung cửa và rất đẹp.
Dưới tình thế cấp bách, bà muốn họ trốn vào đó.
Liễu Ly không hiểu vì sao, nhưng Bảo An nhất định sẽ không hại nàng, lúc này chỉ biết làm theo.
Bảng hệ thống lúc nãy nàng vẫn chưa đóng, vừa định thu lại thì trước mắt đột nhiên nhấp nháy hai cái.
Chuyện gì vậy?
Giây tiếp theo, Liễu Ly chìm vào trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy gì, thậm chí những chữ số đang hiện của hệ thống cũng biến mất hết.
Ninh Tử Thanh mở cửa tủ, thấy Liễu Ly không nhúc nhích, đưa mắt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Liễu Ly mất đi ánh sáng, giống như người mù, nàng rất sợ hãi, lắp bắp nói: "Điện hạ, ta...!ta không thấy gì cả."
Vừa dứt lời liền nhìn thấy một dòng chữ.
"[Nhắc nhở của hệ thống] Chào bạn, hệ thống xuất hiện sự cố và đang được bảo trì, xin bạn vui lòng chờ một chút nhé, bắn tim."
Tâm trạng của Liễu Ly lúc này rất khó tả, chỉ có một câu chửi thề miêu tả được.
"Sao chứ?" Ninh Tử Thanh sửng sốt, Ninh Tử Thanh chưa bao giờ nghe Liễu Ly nói mình có bệnh về mắt, đây là chuyện thế nào?
Bảo An tốn sức nằm trở lại, liều mạng ra hiệu hai người di chuyển nhanh hơn.
Tiếng bước chân đã đến gần cửa, trong tình thế không biết người tới là ai, thấy Bảo An như đối mặt với đại địch, Ninh Tử Thanh cũng không dám mạo hiểm, khẽ nói một câu: "Xin mạo phạm."
Ngay lập tức, hai cánh tay mảnh mai mà không yếu ớt ôm chặt Liễu Ly.
Ninh Tử Thanh hơi ngồi xổm xuống, ôm đùi của Liễu Ly nâng lên, hít sâu một hơi và bước nhẹ vào tủ.
Ngước nhìn thì thấy đôi mắt vô thần của thiếu nữ, rối rắm vịn vai của Ninh Tử Thanh theo bản năng, giống như người đuối nước bám chặt khúc gỗ trôi duy nhất.
Tủ quần áo không lớn lắm, chỉ vừa đủ chứa được hai thiếu nữ có vóc dáng mảnh mai, vậy nên hai người dựa sát vào nhau.
Ngay khi Ninh Tử Thanh đóng cửa tủ thì nghe thấy nhóm của Tiểu Thụy ở ngoài cửa hành lễ thật to: "Tham kiến thánh thượng."
Người đến là Gia Thành Đế!
Liễu Ly vẫn không nhìn thấy được, nhưng đoán có lẽ trong tủ cũng tối đen, nhìn thấy được hay không cũng chẳng khác nhau.
Trong tủ ngột ngạt, nàng vô thức hít một hơi sâu, sau đó có một bàn tay vòng qua vai khẽ che miệng nàng.
"Suỵt." Ninh Tử Thanh nói.
Liễu Ly nghe lời, không dám thở mạnh.
Trong khoang mũi tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng từ trên tay của Ninh Tử Thanh.
Lạ thật, Ninh Tử Thanh là một công chúa, vì sao trên tay lại có mùi thuốc?
Liễu Ly suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, đây rõ ràng là mùi túi thơm mà mình mang trên người, trong đó có vài vị thảo dược, nghe nói ngửi nhiều sẽ tốt cho cơ thể.
Diễm Nhi sợ Liễu Ly thấy khó ngửi nên đặc biệt làm ít hương liệu cho thêm vào, dung hòa thành mùi thuốc thơm.
Có lẽ vừa rồi khi Ninh Tử Thanh ôm nàng, đã chạm vào túi thơm và dính phải.
Nhưng mùi hương này có vẻ rất hợp với Ninh Tử Thanh.
Liễu Ly không nhìn thấy được, cho nên nàng không biết lúc này hai người rất gần nhau, gần đến nỗi Ninh Tử Thanh cần phải kiểm soát hơi thở của mình để không cho nó phả vào vành tai của Liễu Ly.
Liễu Ly cũng không biết, bàn tay che lại môi của mình kia rất muốn miêu tả thử bờ môi mềm mại đang cọ xát không ngừng vào ngón tay kia.
Ninh Tử Thanh chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tay còn lại nhẹ nhàng viết mấy chữ lên tay phải của Liễu Ly.
"Bây giờ đã nhìn thấy được chưa?"
Liễu Ly viết trả lời: "Vẫn chưa."
Cho nên Liễu Ly cũng không biết, ở trong đêm tối này, Ninh Tử Thanh đã từng cúi đầu hít thật sâu trên mái tóc nàng, ngửi thỏa thích hương hoa bích đào không sao ngửi đủ này.
*
Gia Thành Đế bước vào phòng.
Ông đã mang theo Diêu công công,nhưng để người ở bên ngoài một mình và vào thăm Bảo An.
Bảo An nằm bất động, nhắm mắt giả vờ đang ngủ.
Qua khe hở của cửa tủ quần áo, Ninh Tử Thanh nhìn thấy Gia Thành Đế ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ vai của Bảo An: "Nhu Nhu."
Bảo An quận chúa họ Ninh tên Nhu.
Không ai ngờ rằng Gia Thành Đế luôn nghiêm túc và không hay cười lại gọi nhũ danh của Bảo An quận chúa một cách thân mật đến như vậy.
Người ta nói hai người tỷ đệ tình thâm, xem ra bây giờ quả đúng là như thế.
Bảo An không có phản ứng.
Gia Thành Đế rất kiên nhẫn gọi lại lần nữa: "Nhu Nhu, thức dậy đi."
Ninh Tử Thanh ít khi nhìn thấy Gia Thành Đế, mấy lần duy nhất, cũng chỉ nhìn thấy sự mất kiên nhẫn và lạnh nhạt ở trong mắt ông.
Thật không ngờ ông cũng có thể ôn nhu như nước.
Ninh Tử Thanh không