Khi Bảo An vào cung, tất cả các nội vụ của hậu cung từ việc lớn đến việc nhỏ, cho dù thực tế như thế nào thì trên bề mặt vẫn do người dưới tay hoàng hậu phụ trách.
Mặc dù Tiểu Thúy kia là người vô tội, nhưng thật sự đã được sự sắp xếp của hoàng hậu mới vào cung bồng lai.
Hiện giờ nhân chứng đã chết, không có chứng cứ khác chứng minh được Giang hoàng hậu sai Tiểu Thúy làm vậy.
Lúc này cũng đành thôi.
Nhưng mầm nghi ngờ đã nảy lên trong lòng Gia Thành Đế, đế hậu bất hòa.
Giang hoàng hậu có khổ khó nói, uổng cho bà dốc hết tâm sức, ra tay cực kỳ bí mật, lại bị Thi Quý Phi nhận ra và dùng cách ngu ngốc nhất để vu khống lại.
Bà ấy muốn nói...!hạ độc vào mứt hoa quả đúng là quá ngu ngốc, còn không phải do bà làm sao?
Biện minh gì đi chăng nữa cũng chỉ làm cho người ta nghi ngờ hơn.
Nhỡ đâu tìm được người mà bà phái đến thật và cách hạ độc thật, vậy thì không chối tội nổi.
Thà chết cũng không thừa nhận thì sẽ bị Gia Thành Đế nghi ngờ; cố chối tội thì sẽ bị Gia Thành Đế tiếp tục truy xét sâu thêm.
Giang hoàng hậu tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn ngậm đắng nuốt cay.
Thi quý phi...!Giang hoàng hậu cắn răng, Thi quý phi làm sao nhạy bén, âm thầm hãm hại bà được như vậy? Chắc chắn phải có người chỉ điểm đằng sau.
Ninh Nhu, Thi quý phi và Liễu Ly, đồ súc sinh ấy...!Người dám chống lại bà, Giang Lệ Dung bà sẽ không bao giờ để bọn họ có kết cục tốt đẹp!
Cung nữ Tiểu Điệp do hoàng hậu phái đến cũng kinh ngạc không thôi.
Người hạ thủ rõ ràng là nàng, nàng còn chưa đẩy việc này cho người khác thì Tiểu Thúy đã chủ động chạy ra nhận tội.
Thật sự quá vô lý.
Không ai biết Tiểu Thúy nghĩ gì trước khi chết.
Khoảnh khắc Tiểu Thúy đâm vào thanh kiếm của thị vệ đó, điều không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng là giọng nói lạnh lùng của vị điện hạ trong đêm tối ấy – người không liên quan gì đến việc này.
"Ngươi đang cầm gì trong tay vậy?"
Sau hòn non bộ của ngự hoa viên, Tiểu Thúy thấy xung quanh không có ai, bèn đào lấy một túi đồ từ chỗ đã hẹn.
Nàng vừa định cất nó vào ngực và mau chóng đi khỏi thì nghe thấy một tiếng như thế từ đâu vang lên.
Nàng giật nảy mình.
"Ai đó?" Tiểu Thúy lấy can đảm quay đầu lại, đưa mắt nhìn quanh thì mới thấy được một người.
Một cái bóng dài chiếu lên phiến đá lởm chởm.
Người ấy ngồi đưa lưng về phía ánh sáng nên Tiểu Thúy gần như không nhìn rõ được khuôn mặt của người ấy.
Cho đến khi người ấy ngẩng đầu lên, Tiểu Thúy mới nhận ra đó là Cửu công chúa điện hạ, nàng liền thả lỏng ra.
Có ai không biết Cửu điện hạ này không được yêu thương, thấp cổ bé họng.
Gần đây làm quen được với Thuần Ninh quận chúa một chút, nên cũng ít bị khinh thường hơn.
Tiểu Thúy là người của cung bồng lai nên cũng không sợ nàng.
Tiểu Thúy qua loa hành lễ, tùy tiện nói "Tham kiến Cửu điện hạ.
Nô tì còn có việc bận, xin cáo từ trước."
Nói chưa dứt lời, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ Ninh Tử Thanh ra tay lúc nào thì một nhánh cây gãy cắm thẳng xuống bên chân, sượt qua mặt của Tiểu Thúy, rạch một vết máu thật sâu trên da nàng.
Tiểu Thúy sờ tay lên mặt theo phản xạ và sợ hãi lùi lại: "Điện hạ..."
"Vật trong tay."
Ninh Tử Thanh hơi nhướng mắt, nhẹ giọng lặp lại một lần nữa.
Tiểu Thúy bối rối, lẽ nào Cửu điện hạ biết vật nàng đang cầm trong tay là vật dùng để hại Thuần Ninh quận chúa?
Đây là vật mà nhị tiểu thư phủ Sở quốc công sai nàng lấy.
Tiểu Thúy thiếu tiền, lại làm việc bên cạnh Bảo An quận chúa.
Cũng không biết vì sao lại bị Liễu Như Vận tìm đến, nhận mấy lượng bạc để làm theo sai khiến của nàng.
Thuần Ninh quận chúa thường đến chỗ Bảo An, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng bữa ở cung bồng lai; còn việc nhị tiểu thư Liễu Như Vận để Tiểu Thúy làm đó là bỏ thuốc vào bữa ăn của Thuần Ninh quận chúa!
Thuốc này không phải là thuốc độc gì, mà là thuốc mạnh vỗ béo cho heo.
Nó không màu không mùi, nhưng có thể làm heo mập lên nhanh chóng.
Huống chi là con người.
Tiểu Thúy đứng ngồi không yên, cũng không biết cuối cùng Ninh Tử Thanh đã biết được bao nhiêu.
Bản thân đã trót nhận tiền, tất nhiên phải làm đến cùng.
Vừa định giải thích thì nghe Ninh Tử Thanh gọi tên thật trước khi vào cung của nàng bằng một giọng lạnh lùng: "Vương Hỷ Thúy."
Tiểu Thúy chững lại.
"Cha là người ở Tây Kinh, mẹ đến từ Lĩnh Nam, làm việc trong trà lâu để kiếm sống."
Mỗi một câu nói, mặt của Tiểu Thúy trắng một phần.
Tại sao Cửu, Cửu điện hạ vô quyền vô thế này có năng lực điều tra nàng?
Ninh Tử Thanh đưa mắt đến vật Tiểu Thúy đang cầm trên tay: "Chuẩn bị bỏ thuốc mưu hại quận chúa đương triều."
Tiểu Thúy bị Ninh Tử Thanh vạch trần liền lắp bắp: "Nô tì, nô tì..."
Nàng nắm chặt thuốc đó hơn, nhìn Cửu điện hạ một cách cảnh giác.
"Muốn toàn thây? Ngươi có con đường để đi."
Rõ ràng Cửu điện hạ có vẻ mặt hiền hòa, nhưng dường như Tiểu Thúy lại thấy được hồng thủy và mãnh thú, sợ như đang gặp họa.
Toàn thây gì, gì chứ? Cửu điện hạ muốn mình chết?
"Nhà ngươi có một đệ đệ, hiện còn nhỏ."
Ninh Tử Thanh thấy vẻ mặt của nàng vẫn còn mâu thuẫn, nàng khẽ thở dài.
Không biết lúc nào trên tay nàng có thêm một khúc cây.
Đang mân mê đột nhiên hai ngón tay ấn nhẹ, khúc cây liền gãy làm hai.
Tiếu Thúy gục xuống đất.
Dưới ánh trăng, Cửu điện hạ hé mở môi đào.
Với vài câu ngắn gọn, Ninh Tử Thanh nói rõ tử lộ mà Tiểu Thúy có thể đi đó.
Rõ ràng vẫn còn là thiếu nữ chưa xuất các, nhưng lại giống như tu la địa ngục, khi nói đến sống chết thậm chí còn hơi nhếch khóe miệng như đang cười.
Tiểu Thúy thầm biết nếu không làm theo, chỉ e cả nhà sẽ bị bẻ gãy như khúc cây ấy trong tay của Cửu điện hạ.
"...Được."
Cuối cùng nàng đã run giọng đồng ý.
*
Chuyện điện bồng lai có cung nữ chết đột ngột không phải bí mật.
Được truyền miệng đi rất nhanh và truyền đến tai Triệu Tiểu Thụy.
Sau khi trở về điện bích ngọc, nàng gõ cửa phòng của Ninh Tử Thanh với vẻ nặng nề, nàng gọi: "Điện hạ."
"Sao đấy?"
Ninh Tử Thanh vừa mới tắm xong, đôi má còn ửng hồng.
Tiểu Thụy không đi vào, đứng ở cửa như thường lệ, nàng khẽ nói: "Điện bồng lai có cung nữ bị chết, cung nữ ấy tự chủ động đâm vào kiếm của thị vệ."
Ninh Tử Thanh "Ừ" một tiếng, như không thấy hứng thú: "Vậy à?"
"Nô tì biết do điện hạ làm." Tiểu Thụy nói.
Là nàng giúp Ninh Tử Thanh nghe ngóng được việc Liễu Như Vận ám hại Liễu Ly, lúc này hay tin Tiểu Thúy chết, hoàng hậu và thánh thượng còn cãi nhau không dứt vì việc này, làm sao không biết được đó là bút tích của ai.
Điện hạ mới mười hai tuổi, lại có thể làm được chuyện như vậy một cách thản nhiên.
Cho dù nàng hiểu rất rõ tính cách của Ninh Tử Thanh, cũng không thể không kinh ngạc được.
"Ừ." Ninh Tử Thanh chỉ đáp một tiếng như vậy, xem như đã thừa nhận.
Tiểu Thụy dường như có hơi nghi hoặc và có hơi mất mát: "Điện hạ, sự việc thật sự đã đến bước này rồi sao? Rốt cuộc cũng là một mạng người, tại sao lại..."
"Đúng."
Vẫn là giọng của Ninh Tử Thanh, nhưng lời nói ra lại vô cùng bàng quan.
"Mạng của nàng ấy thì thế nào, có liên quan gì đến ta."
Tiểu Thụy sốc đến không nói nên lời trước vẻ bàng quan rõ ràng đó, hồi lâu mới nói: "Điện hạ..."
Ninh Tử Thanh nói "Tiểu Thụy, chúng ta đặt nặng mạng sống của người khác, nhưng có ai xem trọng mạng sống của chúng ta."
Tiểu Thụy không nói gì.
Nàng nghĩ đến mình lúc vừa vào cung chưa hiểu chuyện, nàng đã mạo phạm Lý Tiệp Dư nên bị đánh một trăm đại bản.
Người bê bết máu, bị ném ra ngoài, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Chỉ có Sở thải nữ cứu nàng.
Nghĩ đến lúc Sở thải nữ bị bệnh nặng đó, không có thái y nào chịu đến khám vì sợ bị lây bệnh.
Nàng và Ninh Tử Thanh quỳ ở khắp tất cả các cửa cung để kêu cứu, nhưng điều nhận được chỉ là cười nhạo và châm chọc.
Cuối cùng Sở thải nữ có thể vượt qua được hoàn toàn là một kỳ tích.
Tiểu Thụy cũng chợt hiểu vì sao Ninh Tử Thanh nghĩ như vậy.
Nàng mấp máy môi, như có điều muốn nói, nhưng mà nàng chỉ khẽ thở dài.
*
Đêm tối, Liễu Ly trằn trọc thật lâu không ngủ.
Nàng suy nghĩ cuối cùng đã xảy ra vấn đề ở đâu.
Tiểu Điệp...!Tiểu Thúy...!Giang hoàng hậu...!Thi quý phi...
Khi nhắc đến những cái tên này, dường như sắp phơi bày ra chân tướng gì đó, chỉ là Liễu Ly vẫn không nắm được cốt lõi.
Nước cờ này rất đẹp.
Gia Thành Đế vì việc không có bằng chứng trực tiếp mà đã trút giận lên hoàng hậu, ông tức giận đến nỗi mấy ngày rồi chưa đặt chân đến hậu cung; Giang hoàng hậu lại làm cho ông không yên tĩnh được, có thể xem như cả hai đều thua thiệt.
Kết quả này, ngoài có thể khiến Liễu Ly vui ra thì không còn gì khác.
Là ai có năng lực và tâm tư lên kế hoạch cho việc này?
Liễu Ly ngồi bật dậy, đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Không phải nàng đã vô tình làm Ninh Tử Thanh bắt đầu