Nhìn thấy nữ nhi đang thêu hoa ở bên ngoài, Lương quốc công chẳng buồn nhìn, chỉ lạnh lùng buông một câu rồi rời khỏi:
"Con hãy khuyên nhủ đệ đệ con."
Giang Thường Hề dừng lại mũi kim trong tay, khẽ đáp một chữ "vâng".
Giang Thường Hề là đích trưởng nữ của Lương quốc công, tướng mạo xuất chúng, danh tiếng đồn xa.
Từ khi mười hai tuổi đến nay, vô số gia đình trong Tây Kinh đổ xô kéo đến vì muốn thành thân, muốn cưới Giang Thường Hề về nhà.
Nhưng bất kể người tới là ai và gia thế quý hiển bao nhiêu, Lương quốc công cũng từ chối tất cả, chỉ nói với bên ngoài rằng nữ nhi còn nhỏ tuổi, không vội bàn chuyện thành thân.
Mà năm nay Giang Thường Hề đã tròn mười sáu tuổi, chính là tuổi xuất giá, nhưng việc cưới xin vẫn chưa định đoạt, đây là việc rất hiếm thấy ở Đại Ninh, nơi thường mười ba, mười bốn tuổi sẽ thành thân.
Người ngoài thì không biết, nhưng Giang Thường Hề biết rõ tính toán mà cha và nương của mình bàn bạc trong lòng.
Giang gia có một vị hoàng hậu, nhưng nhiều năm không có con, nhìn các con của Thi Quý Phi đều đã lớn, Giang gia đương nhiên biết và đắn đo mãi về việc đưa người tiến cung.
Họ hàng trong gia tộc cũng có con gái đến tuổi thành thân, chỉ là họ hàng suy cho cùng cũng không phải là người mình, Lương quốc công nhìn đích nữ duyên dáng xinh đẹp duy nhất thì đã có quyết định.
Hai phu thê Lương quốc công dạy dỗ Giang Thường Hề rất tốt, ngay từ nhỏ thì nàng đã tri thư đạt lý, tuân thủ lễ nghi gia giáo, biết "phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn", nàng không thể tự mình quyết định được.
Nhưng trong lòng thật sự cũng có chút ưu sầu.
Giang hoàng hậu là thân cô cô của nàng, tuy địa vị cao nhưng Giang Thường Hề biết, cuộc sống của cô cô không hề vui vẻ.
Nàng không muốn có một cuộc sống như cô cô, nhưng có thể làm được gì đây.
Giang Thường Hề buông kim thêu trên tay, nhân mẫu thân còn ở trong phòng đệ đệ, cúi đầu tìm chú cáo giấu dưới ghế ấy.
"Cáo con..."Ngón tay nàng xoa bộ lông bóng mượt của chú cáo, "Đã hai năm kể từ khi nhặt được ngươi, không biết còn nuôi ngươi được bao lâu nữa đây."
Chú cáo như hiểu được lời của nàng, mắt đảo quanh, răng cắn nhẹ ngón út của nàng, vô cùng thân thiết.
Khi Lương quốc công phu nhân đi ra, chú cáo lanh lợi chạy vụt vào tay áo của Giang Thường Hề.
Giang Thường Hề nghe lời răn dạy như mọi khi của mẫu thân, nói rằng ít hôm nữa nàng sắp vào cung diện thánh, trước mặt thánh thượng sao có thể thất lễ được...!chỉ cảm thấy rất chán ngấy.
Nhưng sự phục tùng được bồi dưỡng từ nhỏ khiến nàng không cách nào tỏ ra chút bất mãn trước mặt mẫu thân, nên Giang Thường Hề không thể thể hiện bất kì cảm xúc nào, đành yên lặng gật đầu.
*
Mấy ngày sau, Giang Vũ Chương xuất hiện ở Quốc Tử Học.
Sức khỏe của cậu ngày càng yếu đi và từ Lương quốc công phủ vào cung cũng mất một quãng đường vất vả, vì vậy không phải ngày nào cũng đến.
Cách thời gian bắt đầu buổi học còn khoảng một nén hương, Liễu Ly bị cậu ngăn lại ở hành lang: "Quận chúa."
Liễu Ly cảnh giác ngẩng đầu, nhưng thấy Giang Vũ Chương không có ác ý thì hơi thả lỏng một chút: "Thế tử có chuyện gì?"
"..." Giang Vũ Chương im lặng giây lát, "Gia phụ muốn công khai chuyện của chúng ta và định đoạt trước cho hôn sự này.
Lần trước, Giang mỗ chỉ thấy quận chúa không muốn, nên đặc biệt đến hỏi rõ tâm ý của quận chúa lần nữa."
Liễu Ly đã viết thư nói về chuyện này với Sở quốc công, nhưng cha nàng có vẻ không quan tâm lắm.
Dù sao Liễu Ly vẫn còn nhỏ, và có nhiều biến cố xảy ra, vì vậy có thành thân hay không cũng không sao.
Trong mắt Liễu Ly, Giang Vũ Chương chỉ là một cậu nhóc, đương nhiên nàng có phần phản đối, nhưng lúc này Giang Vũ Chương cũng xem như thành khẩn, nên nàng không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Giang Vũ Chương cúi đầu che giấu nỗi mất mát trong mắt, "Vậy, Giang mỗ hiểu rồi.
Quận chúa có tương lai rộng mở, quả thật không nên bị tấm thân ốm đau này của ta liên lụy.
Giang mỗ trở về sẽ báo rõ với gia phụ, để gia phụ thôi nghĩ đến hôn sự này."
Liễu Ly cảm thấy Giang Vũ Chương cũng rất đáng thương, rốt cuộc thì điểm yêu thích của cậu với nguyên chủ cao như vậy, có lẽ trước đây tình cảm của hai người rất sâu đậm, liền an ủi cậu mấy câu: "Thế tử đừng bao giờ tự trách mình, ta tin rằng bệnh của thế tử chắc chắn sẽ hồi phục."
"Mong được như lời của quận chúa." Giang Vũ Chương ho vài tiếng, nói, "Mấy ngày sau, Giang tổ mẫu và gia phụ, gia mẫu sẽ dẫn các tiểu bối của nhà Giang mỗ vào cung để thăm hỏi hoàng hậu nương nương.
Trước đây quận chúa và ta..."
Nói đến đây, đột nhiên cậu nhìn thấy một cô bé đang xách cặp ở phía sau Liễu Ly, đôi mắt sáng trong, nhìn về phía này không hề chớp mắt.
Là Cửu công chúa điện hạ.
Khi hai người chạm mắt nhau, Cửu điện hạ nheo mắt một cách khó hiểu, tia lạnh cố ý phát ra gần như thiêu cháy mắt của Giang Vũ Chương.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, loại cảm giác sợ hãi khi bị nhìn chằm chằm ấy đã biến mất, Giang Vũ Chương ngơ ngác nhìn Ninh Tử Thanh, nghi hoặc trong lòng, lẽ nào là ảo giác của bản thân?
"Sao thế?" Liễu Ly quay đầu lại theo ánh mắt của cậu, nhưng chỉ nhìn thấy Ninh Tử Thanh yên lặng đứng ở bên đó, như đang đợi Liễu Ly.
Thấy nàng quay đầu, Ninh Tử Thanh còn cong khóe môi, chỉ xuống phía lớp học, ra hiệu nàng nhanh lên.
Giang Vũ Chương ngập ngừng: "...Trước đây quận chúa còn có đồ để lại chỗ ta, ta sẽ mang đến để đưa cho quận chúa sau."
"Vâng." Liễu Ly nghĩ bụng Giang Vũ Chương là một người tốt, thầm khen cậu rất thức thời, như vậy sẽ tránh đi rất nhiều rắc rối không đáng có, "Thế tử là người chính trực, ta đây xin cảm ơn."
"Tín vật định tình" của nguyên chủ thực sự nên lấy về, nếu không thì hậu quả sẽ khó lường.
Buổi học ở Quốc Tử Học sắp bắt đầu, Liễu Ly khẽ gật đầu với Giang Vũ Chương rồi đi khỏi, hào hứng chạy đến bên Ninh Tử Thanh.
Giang Vũ Chương ngơ ngẩn, chỉ thấy Thuần Ninh quận chúa nói cười vui vẻ cùng Cửu điện hạ, biểu hiện hoàn toàn khác biệt với lúc nói chuyện với cậu vừa rồi.
Khi bóng dáng hai người đi đến hành lang, Giang Vũ Chương cũng không biết liệu có phải mình đã hoa mắt không, Cửu điện hạ bỗng nhiên lại liếc nhìn Giang Vũ Chương.
Ánh mắt ấy cao cao tại thượng, Giang Vũ Chương chỉ đọc ra một chữ – Cút.
Cậu là thế tử của Lương quốc công, ngay cả Tam hoàng tử cũng phải nể mặt, nhưng Cửu điện hạ không được sủng ái lại dám ngạo nghễ tỏ ra ghét cậu như vậy.
Giang Vũ Chương chợt có một suy đoán táo bạo, Ninh Tử Thanh và Thuần Ninh quận chúa, lẽ nào?!
*
Hôm ấy, Giang gia lão thái thái và phu phụ Lương quốc công dẫn nhi nữ vào cung, vì vậy thánh thượng đặc biệt thiết yến chiêu đãi bên ngự hồ.
Dù quan hệ giữa đế và hậu rốt cuộc thế nào, Giang gia vẫn được vinh sủng muôn phần, đây cũng là lý do sau khi Giang hoàng hậu chịu uất ức thì có sức làm ầm một trận với Gia Thành Đế.
"Vũ Chương, Thường Hề bái kiến cô phụ, cô cô."
Trong màn chào hỏi thật thật giả giả, hai tỷ đệ Giang Vũ Chương và Giang Thường Hề khấu đầu hành lễ với Gia Thành Đế và Giang hoàng hậu.
Giang hoàng hậu tất nhiên biết lý do mà huynh trưởng và tẩu tẩu của mình đưa tiểu điệt nữ vào cung lần này.
Trong cung này chỉ là một thùng thuốc nhuộm lớn đủ sắc màu, ai ở lâu sẽ thay đổi.
Bà yêu Gia Thành Đế tận xương tủy, năm ấy đã khăng khăng gả, giờ đây vì ghen mà sinh hận,