Liễu Ly ở chỗ của Bảo An hơn một giờ mới đi ra, những chuyện diễn ra trong lúc ấy, chỉ có nàng và Bảo An quận chúa biết.
Các thị nữ vô cùng hiếu kỳ, vì khi Thuần Ninh quận chúa đi ra, trông thấy mắt nàng sưng đỏ.
Nàng ấy đã khóc thật lâu.
Bảo An quận chúa thương yêu nàng ấy như vậy, dĩ nhiên sẽ không la mắng ái nữ, vậy thì chuyện gì đã làm cho Thuần Ninh quận chúa khóc đến thế?
Diễm Nhi đưa khăn tay qua, Liễu Ly thẫn thờ cầm lấy, lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng.
Nàng chẳng thích khóc, chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ thì nàng mất khống chế, và cũng đã nhanh chóng điều chỉnh lại.
Nhưng khóc thì kéo theo phản ứng của cơ thể nguyên chủ, nên dù đã bình tâm như thủy, thì nước mắt Liễu Ly vẫn tuôn rơi một giờ.
Khóc suốt hai tiếng đồng hồ!
Tưởng chừng như nước mắt của cả đời Liễu Ly đều dùng hết.
Mắt nàng đã sưng như vậy, chắc chắn không thể nào đi tìm Ninh Tử Thanh, nàng chỉ đành tạm thời trở về trước.
Dọc đường Diễm Nhi che lại giúp nàng bằng quạt.
Nhưng trời không toại nhân nguyện, vẫn có người chú ý sự khác thường của Liễu Ly, ngay cả cung nữ trên đường cũng không nhịn được mà lặng lẽ ngẩng đầu trộm nhìn nàng, mang theo lòng hiếu kỳ, nhưng bị Liễu Ly phát hiện, ánh mắt đúng lúc chạm vào nhau.
Cung nữ kia không ngờ khả năng quan sát của nàng lại nhạy bén như vậy, cung nữ giật mình, vội vã quỳ xuống đất: "Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng, nô tì không cố ý."
Lẽ ra Diễm Nhi phải khiển trách cung nữ này, nhưng đã có vết xe đổ của Kiều Nhi, nên Diễm Nhi ngoan ngoãn không nói gì và chờ Liễu Ly mở lời.
Liễu Ly biết hai mắt sưng đỏ của mình bây giờ rất xấu, cảm thấy rất khó chịu khi bị người khác nhìn như vậy.
Vừa định lên tiếng thì nàng chợt thấy chữ xuất hiện trên đầu của cung nữ nọ.
Họ và tên: Triệu Tiểu Thụy
Tuổi: 12 tuổi
Thân phận: thị nữ của Sở thái nữ [hoàng triều Đại Ninh]
Trạng thái hiện tại: xa lạ
Lưu ý: lương thiện, lanh lợi, siêng năng
Liễu Ly thuộc lòng nội dung của nguyên tác, nên tất biết Triệu Tiểu Thụy là ai.
Nàng ấy là thị nữ duy nhất theo Ninh Tử Thanh nhiều năm từ những ngày đầu.
Sau đó Ninh Tử Thanh dần có được quyền thế, hạ nhân cũng nhiều lên, Triệu Tiểu Thụy vẫn là thủ hạ vô cùng đắc lực và được xem như tâm phúc.
Nàng vẫn là đôi tai của Ninh Tử Thanh ở trong cung, mỗi ngày báo cáo với Ninh Tử Thanh mọi tin tức mà nàng nghe được.
Liễu Ly nuốt những lời chưa nói vào trong bụng, sợ đến toát mồ hôi.
Nếu như mình không nhìn rõ mà trách tội người của Ninh Tử Thanh, thì độ hảo cảm -100 đã coi như tuyệt vọng kia nói không chừng sẽ biến thành -1000, -10000...
Trước mắt, Tiểu Thụy run rẩy và định khấu đầu với Liễu Ly.
Ở trước mặt chủ tử không quản được con mắt vốn là đại kỵ, hơn nữa, nàng biết đến ác danh của Thuần Ninh quận chú, nàng ngang ngược bướng bỉnh.
Hai ngày trước còn nghe nói nàng suýt đánh chết thiếp thân thị nữ.
Vào lúc này, Tiểu Thụy vô thức cảm thấy đầu của mình không giữ được nữa, định tiếp tục cầu xin, lại không ngờ Liễu Ly vươn tay nâng nàng dậy, đôi lông mày vốn chùng xuống đã giãn ra trong chớp mắt, mỉm cười với Tiểu Thụy, dịu dàng ấm áp như gió xuân: "Mau đứng lên, ta đâu trách ngươi."
Tiểu Thụy tưởng mình đã hoa mắt rồi:?
Diễm Nhi thấy Liễu Ly như vậy, thầm mừng mình lúc nãy không nói nhiều, trong lúc này rất biết việc mà nói thêm: "Là quận chúa của bọn ta nhân thiện, mới không tính toán với ngươi, còn không cảm ơn quận chúa?"
"Đa tạ quận chúa khoan thứ, đa tạ quận chúa khoan thứ, nô tì biết lỗi rồi."
Tiểu Thụy thấy mình đã thoát một nạn, nàng phúc thân và vội vã rời khỏi.
Nàng sờ vào chỗ mà Liễu Ly vừa mới chạm, nàng không hiểu nổi Thuần Ninh quận chúa này rốt cuộc là người như thế nào?
Xem hôm nay, nàng cũng là một chủ nhân nhân từ, tại sao lại bị người khác nói đến đáng sợ như vậy.
Chờ Tiểu Thụy đi khuất, Liễu Ly lúc này mới thở phào, vỗ vai Diễm Nhi: "Khá lắm, rất hiểu chuyện, trở về sẽ thêm đùi gà cho (nghĩa là bé làm tốt lắm)."
Diễm Nhi nghe không hiểu, chỉ cảm thấy quận chúa hình như đang khen nàng.
Ở một góc mà mọi người không chú ý đến, có một người đang ôm sách, đôi mắt đan phượng nhìn về phía bên này, quan sát hết sự việc.
Người kia mặc cẩm sam quần thêu giao, đó là cửu công chúa Ninh Tử Thanh vừa tan học ở quốc tử học.
Ninh Tử Thanh mắt thấy Liễu Ly sắp trách phạt Tiểu Thụy, định nghĩ cách làm sao cứu Tiểu Thụy mà không để bị phát hiện, nhưng lại thấy Liễu Ly hình như nhớ đến cái gì đó, trong chốc lát đã thay đổi biểu cảm, cố cười tươi, thậm chí đích thân đỡ Tiểu Thụy dậy.
Giống như thái độ trước đây của nàng đối với mình.
Rõ ràng trong mắt tràn ngập bất thường, nhưng lại cứ giả vờ hiền lành tốt bụng, giống như...!có điều kiêng dè.
Xem ra cũng có chút thú vị.
Nếu Liễu Ly nhìn qua bên này, nàng nhất định sẽ bất ngờ khi phát hiện độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh đối với nàng đã từ -100 lặng lẽ biến thành -50.
*
Liễu Ly về điện Yên La rồi thì sai bọn họ lấy ít đá lạnh cho mình chườm mắt, vừa mới quấn khăn chườm lên mặt thì nghe Tích Nhi nói: "Quận chúa, Liễu Như Vận vào cung."
Liễu Ly là đích trưởng nữ của phủ Sở Quốc Công, Liễu nhị tiểu thư – Liễu Như vận là con của trắc thất, là thứ muội của Liễu Ly.
Liễu nhị tiểu thư chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, cho nên Liễu Ly không để ý lắm: "Ồ? Nàng tới để làm gì?"
"Làm bạn độc với Bát công chúa."
Bát công chúa? Liễu Ly nhớ đến người này, có địa vị giống với nguyên chủ, cũng là nữ phụ pháo hôi không có đầu óc.
Không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua cũng là lúc nhỏ ưa bắt nạt người khác, sau đó bị Ninh Tử Thanh tính kế hại đến không trở mình nổi, cuối cùng trở thành đá kê chân cho Ninh Tử Thanh bước lên.
Nhưng nó cũng đã nhắc nhở Liễu Ly.
Theo lệ của hoàng triều Đại Ninh, các hoàng tử và công chúa từ nhỏ phải đến Quốc Tử Học đọc sách, theo thái phó học hành.
Những con cái thế gia đến tuổi thích hợp, có thể cùng các hoàng tử và công chúa đôi bên lựa chọn, nếu được sẽ tiến cung trở thành bạn độc.
Trong trí nhớ của Liễu Ly, Ninh Tử Thanh không có bạn độc, bởi vì Sở thái nữ không được thánh sủng, kèm theo Sở gia cũng dần sa sút, vậy nên chẳng có con cái thế gia nào chịu làm bạn độc của nàng.
Điều