Bộ phận quan trọng bị tấn công khiến Thẩm Bội Ni khẽ kêu lên một tiếng đầy khiêu gợi.
Nhưng Lâm Phi không cho cô cơ hội nói nhiều, ngang tàn hôn chặt lấy đôi môi mềm đỏ hồng mơn mởn kia của Thẩm Bội Ni.
Trái tim Thẩm Bội Ni đột nhiên căng thẳng, thân thể mềm mại không chịu nghe lời bắt đầu trở nên căng thẳng. Trong lúc hoảng loạn, cô cảm nhận được cơ thể mình đang nóng lên theo sự kích thích và thúc giục của bản năng.
Cũng may trong chuyện tình cảm, Thẩm Bội Ni không phải loại con gái như một trang giấy trắng nên rất nhanh sau đó, cô đã kịp tiết chế lại bản năng, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, một lòng hòa mình vào nụ hôn đột ngột mà kích thích của Lâm Phi.
Mặc dù văn phòng không phải là môi trường lý tưởng của Thẩm Bội Ni nhưng cô đã nhận định tình cảm của mình đối với Lâm Phi nên sớm đã chuẩn bị tâm lý bị Lâm Phi chiếm hữu.
Chỉ là không ngờ ngày này lại đến sớm như thế.
Tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng gì vì trong thời gian ngắn Thẩm Bội Ni đã vứt bỏ hết suy nghĩ khác mà hòa mình vào cuộc tình.
Hai người dính chặt vào nhau, chiếc mũi nhạy cảm của Thẩm Bội Ni có thể dễ dàng ngửi được mùi đàn ông mạnh mẽ tỏa ra trên cơ thể Lâm Phi.
Lâm Phi vốn mang tâm lý trả thù nên đâu định thương hoa tiếc ngọc chứ.
Bị Lâm Phi đánh giáp từ hai phía, Thẩm Bội Ni dần dần cảm nhận được cảm giác tê dại tới từng đợt từng đợt trên cơ thể trưởng thành mềm mại, cả người từ trên xuống dưới lâng lâng như rơi xuống mây mù, một cảm giác cực kỳ kích thích đầy khác lạ cũng dần dần hiển hiện nơi đáy lòng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phi lại dừng lại.
“Đây coi như là sự trừng phạt dành cho chị vì trước đây đã bôi nhọ tôi.”
Cuối cùng Lâm Phi bóp một cái vào đôi gò bồng đảo căng tràn kia của Thẩm Bội Ni, ghé sát vào người cô nói nhỏ một câu rồi không chút do dự rời khỏi văn phòng chỉ để mặc Thẩm Bội Ni một mình trong căn phòng lộn xộn.
“Tên khốn kiếp này….”
Một lúc lâu sau, khi đã trấn tĩnh lại, Thẩm Bội Ni mới không nhịn được cắn nhẹ đôi môi hồng, đôi mắt xinh đẹp dữ dằn nhìn về phía Lâm Phi đang rời đi.
…………
Ra khỏi văn phòng của Thẩm Bội Ni, Lâm Phi đi thẳng vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần mới dập tắt được ngọn lửa nóng trong lòng.
Thẩm Bội Ni giận Lâm Phi nửa đường phanh xe nên trong lòng mắng Lâm Phi té tát.
Có trời biết trong lòng Lâm Phi bộn bề tới chừng nào nhưng chắc chắn hắn còn hy vọng tiến thêm bước nữa hơn cả Thẩm Bội Ni.
Thẩm Bội Ni chín chắn, yêu kiều lại nở nang, gợi cảm, là một cô gái không thể đáng yêu hơn, một tuyệt sắc giai nhân như vậy vừa nhìn đã muốn ăn vào miệng nhưng phải quay người bỏ đi, trong lòng Lâm Phi cũng rất xót xa.
Những chuyện nửa đường phanh xe như thế này làm tổn thương người, cũng càng hại thân.
Tuy nhiên mục đích ban đầu của Lâm Phi là trừng phạt Thẩm Bội Ni để cô gái này nhớ cho kỹ, sau này nói chuyện phải chú ý một chút.
Nếu như thực sự tiếp tục thì không phải là trừng phạt rồi.
Cũng chính vì vậy, Lâm Phi mới nén đau thương mà dừng lại, quay người rời khỏi văn phòng Thẩm Bội Ni ngay lập tức.
Đối mặt với cô gái cưng Thẩm Bội Ni, lại thêm dáng vẻ tùy hắn xử lý của cô, chỉ sợ ở thêm dù chỉ một giây hắn cũng không khống chế nổi bản thân mình.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Phi ngậm điếu thuốc lá trở về khu vực làm việc của phòng hành chính tổng hợp, vừa đi đến cửa đã bị Tiêu Y Na xinh đẹp trong bộ đồ công sở bó chặt lấy thân hình khiêu gợi chặn lại.
“Lâm Phi, anh lại lười biếng!”
Tiêu Y Na chống hay tay vào eo, làm mặt hù dọa. Cô cố gắng làm ra vẻ phẫn nộ, nhìn như muốn dạy dỗ Lâm Phi.
Khổ nỗi Lâm Phi sớm đã hiểu thấu tính cách của cô nên đâu quan tâm cô.
Lâm Phi đưa tay véo khuôn mặt trái xoan trắng ngần của Tiêu Y Na rồi rảo bước vào trong khu vực làm việc. Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Y Na đau điếng, cô chỉ đành đi theo Lâm Phi về phía trước.
“Ê, Y Na, tôi phải làm việc rồi, sao cô vẫn chưa đi, không lẽ cô muốn trốn ở chỗ tôi lười biếng.”
Lâm Phi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Y Na rồi đi về gian làm việc của mình. Sau khi ngồi xuống hắn mới kinh ngạc nhìn thấy Tiêu Y Na bị hắn nắm trong tay như thể phát hiện ra lục địa mới.
Biểu cảm đó chân thành đến nỗi người không hiểu đầu đuôi nhìn thấy chắc chắn sẽ tin Lâm Phi vô tội.
Nhưng Tiêu Y Na thân là đương sự, bị Lâm Phi chọc cho suýt nữa thì nôn ra máu.
Rõ ràng là Tiêu Y Na bắt được Lâm Phi lười biếng, muốn khuyên hắn làm việc cho tốt nhưng lại bị Lâm Phi nắm như nắm gà con kéo vào trong khu vực làm việc của phòng hành chính tổng hợp.
Tiêu Y Na đang nghĩ lần này thực sự mất mặt, mất mặt thật rồi lại bị Lâm Phi phản đòn. Nếu như không phải bị Lâm Phi véo má, nói năng không rõ ràng thì Tiêu Y Na tuyệt đối sẽ không ngại dùng tất cả từ ngữ ô uế mình có thể nghĩ ra