Trước đó, Mộ San San dọn sạch phòng ngủ của Lâm Phi hoàn toàn vì giận Lâm Phi không về nhà cũng không biết gọi điện, hại cô phí công đợi chờ mấy tiếng đồng hồ.
Lúc đó, Mộ San San chỉ phiền lòng vì chuyện công ty sa thải nhân viên và Lâm Phi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, còn chuyện dọn sạch phòng ngủ của Lâm Phi, Mộ San San đã quên bẵng đi mất.
Bây giờ bị Lâm Phi vạch mặt tại trận, Mộ San San chỉ đành nói dối cho qua.
“Bị trộm? Sợ là trộm nhà thôi!”
Thân già của Lâm Phi suýt nữa thì phun ra máu, làm sao hắn có thể ngờ được Mộ San San sẽ lấy cái lý do sứt sẹo này gạt hắn. Nếu như không nghĩ tới dì Quế còn ở dưới lầu, làm lớn chuyện sẽ khiến dì Quế lên đây thì Lâm Phi thật muốn cho Mộ San San biết mùi gia pháp.
“Sếp Mộ này, hy vọng sếp đừng tiếp tục sỉ nhục trí tuệ của hai người chúng ta nữa, bây giờ, ngay lúc này, lập tức cho anh một lời giải thích hợp lý!”
Lâm Phi tóm lấy hai cánh tay ngọc ngà của Mộ San San, dồn người về phía trước, ép hai tay Mộ San San lên tường.
“Anh, anh làm gì vậy? Tôi, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có làm bậy đó.”
Mộ San San hơi hoảng sợ nhưng vẫn cố khống chế cảm xúc của mình, cố gắng khiến bản thân mau bình tĩnh lại.
“Người làm bậy là em mới đúng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự anh nghiêm trị, mau nói đi, chăn đệm anh đâu!”
“Tôi vứt rồi!”
Nhiều năm trên thương trường đã tôi luyện cho Mộ San San một tâm lý vững vàng để rồi sau cơn hoảng loạn ban đầu, cô đã nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Nói một cách chính xác, Mộ San San đã coi Lâm Phi là một đối thủ cạnh tranh trên thương trường nên mới có thể tìm lại khí thế của một tổng giám đốc công ty trong khoảng thời gian nhanh nhất, chỉ trong nháy mắt tổng giám đốc băng giá lại trở về làm một núi băng.
“Tại sao lại vứt? Vứt đi đâu rồi?”
Nếu như bình thường, khi Mộ San San tỏ vẻ giám đốc lạnh lùng này, Lâm Phi gần như sẽ tránh né ngay vì hết cách rồi, khí thế này của Mộ San San quá hùng hổ. Nhưng rõ ràng hôm nay, Lâm Phi không có ý định rút lui.
“Anh nên hỏi bản thân mình xem, anh có coi nơi này là nhà không? Nếu như không coi đây là nhà thì giữ lại phòng cho anh làm gì. Đồ là do tôi vứt, vứt vào hôm anh không về nhà.”
Mộ San San cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Lâm Phi, đôi mắt lạnh lùng, ngôn ngữ sắc bén.
“Bớt phí lời, chỉ cần hôm nay em thực hiện nghĩa vụ của người vợ, từ nay về sau, anh sẽ không qua đêm bên ngoài. Thế nào, sếp Mộ, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?”
Nói về mánh khóe biện luận, Mộ San San đâu phải là đối thủ của Lâm Phi.
“Không được!”
Mộ San San đâu dễ gì chịu đáp ứng yêu cầu này của Lâm Phi nên nhẹ nhàng phản bác, nhưng vừa lên tiếng, Mộ San San liền biết mình mắc lừa rồi.
Tự biết mình ở thế đuối nên Mộ San San cố gắng nghiêng cơ thể mềm mại của mình cách xa Lâm Phi một chút. Cô chậm rãi nói: “Tôi thừa nhận chuyện này là tôi không đúng, bây giờ tôi sẽ nhờ dì Quế sắp xếp lại một căn phòng khác, nếu như anh không đợi được, có thể ngủ ở phòng khách.”
Lâm Phi cũng được coi là người duy nhất ép sếp Mộ cúi đầu nhận lỗi. Nếu như không bị Lâm Phi ép tay vào tường không cử động được, lại sợ Lâm Phi sẽ làm ra một số hành động quá khích thì e rằng Mộ San San cũng không dễ dàng nhận lỗi, xin lỗi như vậy.
“Đêm hôm khuya khoắt, em không thương dì Quế còn anh thương, anh cũng không phải khách khứa gì, sao phải ngủ phòng khách.”
Khổ nỗi, Lâm Phi không có ý bỏ qua cho Mộ San San vì nói thế nào, Lâm Phi hắn cũng là chồng của Mộ San San, chỉ vì một đêm hắn không về mà Mộ San San dám cướp sạch phòng ngủ của hắn. Nếu như lần này không cho Mộ San San một bài học để vực dậy uy thế người chồng, chưa biết chừng